Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƠ TÌNH - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:42:40
Lượt xem: 1,618

Vậy ra những ngày qua, sự dịu dàng, ngoan ngoãn của nàng, ánh mắt si tình khi nhìn Mạc Trạch, đều là giả vờ sao?

Và nàng cho rằng ta đã trải qua những chuyện giống như nàng, nên khi bỏ trốn cũng không quên mang ta theo.

Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, ta dường như không thể nhìn thấu Tô Mông nữa.

Tô Mông đến trước phòng ta, gõ cửa, thấy không ai trả lời liền đẩy cửa vào, lục tung cả phòng cũng không thấy bóng dáng ai.

Nàng đương nhiên không tìm thấy ta, bởi vì bây giờ ta chỉ là một con mèo tam thể.

Tô Mông không cam tâm, vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm. Cuộc tìm kiếm này, tốn mất nửa canh giờ.

Phòng ta ở ngay cạnh cổng, tiếng đẩy cửa vang lên, tiếp theo là giọng nói của Mạc Trạch: "Mông Mông, ta về rồi."

Nghe vậy, Tô Mông vội vàng ôm chặt ta trốn dưới gầm bàn, nghe tiếng bước chân của Mạc Trạch dần xa, mới len lén thò đầu ra xem xét tình hình, xác định Mạc Trạch không chú ý đến chỗ này, mới thở dài: "A Tuế cô nương, xin lỗi cô nương, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ quay lại cứu cô nương."

Nói xong, nàng xách váy lên, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Nhưng khi đặt chân xuống đất, nàng dẫm phải một viên gạch đá lỏng lẻo, phát ra tiếng động, lập tức thu hút sự chú ý của Mạc Trạch.

"Ai đó?!"

Tô Mông cắn chặt môi, liều mạng chạy trốn.

Trong lúc chạy trốn vẫn không quên ôm chặt ta.

Thật ra ta muốn nói, có thể thả ta xuống được không, ta chạy có khi còn nhanh hơn cả nàng đấy...

Chạy một hồi, Tô Mông đến bên bờ vực.

Từng có vô số người nghe nói Ngọc Lâm Sơn có một con hồ ly ngàn năm, chỉ cần tìm được hắn, hắn sẽ thực hiện mọi nguyện vọng của bạn.

Nhiều năm qua, vô số người đã đến tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn như vậy.

May mắn thì tay trắng trở về. Xui xẻo hơn, chính là bỏ mạng dưới vực sâu này.

trùng trùng bạch cốt, chất chồng tạo nên hơi thở của cái chết.

Tô Mông nhìn bóng người màu xanh đang đuổi theo phía sau, lại nhìn vực sâu hun hút đầy sương mù, giống như đã đưa ra quyết định gì đó.

Nàng ta nói bên tai ta: "Chuẩn bị xong chưa."

Ta còn đang mơ màng, nàng ta đột nhiên nhảy xuống, làn váy màu trắng sữa lướt qua đám cỏ dại trên mặt đất, vẽ ra đường cong hình trăng khuyết.

Cơ thể đột nhiên mất trọng lượng, đầu óc choáng váng.

Ta muốn biến trở lại hình người, nhưng khi thi triển yêu thuật lại phát hiện toàn bộ yêu lực giống như bị rút đi, không thể sử dụng được chút nào.

Cánh tay Tô Mông ôm ta dần dần mất sức, ta rơi khỏi vòng tay nàng ta.

Nàng ta đã bị dọa cho ngất đi.

Trong nháy mắt, ta thấy một bóng người màu xanh quen thuộc.

Ta biết đó là Mạc Trạch.

Bóng người đó đầu tiên lao về phía ta, sau đó dừng lại giữa không trung, ngay sau đó, lập tức chuyển hướng về phía Tô Mông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/to-tinh/chuong-5.html.]

Ta thấy nàng ta được một đám mây màu tím nhạt bao bọc, không hề hấn gì.

Còn ta thì rơi thẳng xuống vực sâu không đáy.

Mơ hồ, ta nghe thấy tiếng vỡ vụn.

Là hy vọng cuối cùng của ta tan vỡ và sụp đổ.

08

Ở nhân gian, ta thường nghe một câu.

"Đại nạn không chết, ắt có phúc sau."

Nhờ phúc của câu nói này, ta vậy mà thật sự không chết.

Một đầm nước sâu dưới vực và những cành cây khô cong queo đã cứu mạng mèo này của ta.

Ta mơ màng tỉnh dậy, trên người dính đầy cành lá, vết thương chi chít khắp người, bộ lông ướt sũng khiến ta không khỏi rùng mình.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Mạc Trạch không cứu ta, hắn chọn Tô Mông.

Nhưng cũng đúng thôi, rốt cuộc ta có là gì trong lòng hắn chứ, thậm chí nói ta được hắn nhặt về cũng là vì Tô Mông.

Ta kéo lê thân thể mệt mỏi, loạng choạng bước về phía trước.

Ngoài dự đoán, con đường nhỏ này nhìn thì hẻo lánh, nhưng rất nhanh đã đi đến khu chợ nhỏ.

Tiếng ồn ào náo nhiệt từng đợt từng đợt, trên đường toàn là các thiếu nữ tay trong tay, cũng có những đôi nam nữ mặt đỏ bừng đi cùng nhau.

Ta mới hiểu, hôm nay hình như là Lễ Thất Tịch của nhân gian.

Nghe đồn Ngưu Lang Chức Nữ sẽ gặp nhau trên cầu Ô Thước vào ngày này, câu chuyện tình cảm động lòng người của họ được lưu truyền ngàn năm, vẫn không hề nhàm chán. Nhiều nam nữ yêu thương nhau, chọn ngày này đến dưới gốc cây nhân duyên viết điều ước của mình treo lên cành cây, cầu xin thần linh phù hộ.

Ta nhìn dòng người ngày càng đông, cảm thấy lo lắng.

Với bộ dạng hiện tại của ta, phải đi đâu để nghỉ ngơi đây?

Đầu tiên ta đến trước cửa một nhà, cửa gỗ hé mở, lộ ra một khe hở. Ta nhìn vào trong khe hở, vài giọt m.á.u đột nhiên b.ắ.n lên mặt ta, ngay sau đó, một cái đầu chó màu vàng rơi xuống trước mặt ta, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm vào ta.

"Con chó này cũng thật cứng đầu, xử lý nó vậy mà tốn của ta nhiều thời gian như vậy."

Một giọng nói thô ráp vang lên.

Không ổn, nhà này là đồ tể! Nếu ta đi vào, e rằng kết cục còn thảm hơn con ch.ó này.

Chạy mau!

Ta vội vàng bỏ chạy, trên đường còn va phải mấy cái giỏ gỗ. Vất vả lắm mới tìm được một căn nhà khác không đóng cửa, vừa định thăm dò, bên tai liền vang lên tiếng mắng chửi the thé của người phụ nữ.

"Ai cho phép con bế nó về, mau ném nó ra ngoài cho ta, nếu không ta không nhận con là con gái nữa, con đi theo con mèo này đi!"

Ta nhìn vào trong, một bé gái khoảng năm tuổi đang ôm một con mèo đen nhỏ bằng lòng bàn tay, nước mắt rơi lã chã, dù vậy cũng không ngăn được tiếng quát mắng ngày càng lớn của người phụ nữ.

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành từ bỏ ý định, quay đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

 

Loading...