Toả Sáng Như Những Vì Tinh Tú - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:42:50
Lượt xem: 2,214
Ta thành thật nói với nàng: "Bởi vì lấy chồng chỉ là một trong những lựa chọn của ta mà thôi. Bất kể người khác nghĩ thế nào, ta chỉ nguyện gả cho người tôn trọng ta, yêu thương ta, đồng thời ta cũng tôn trọng và yêu thương người ấy. Nếu ta với hắn có thể thủy chung như một, thì hắn với ta cũng nên như vậy. Nếu không có người như vậy, hoặc người ta yêu thương không làm được điều này, vậy thì tình yêu và hôn nhân có hay không cũng không sao."
"Nhân sinh rất đáng quý, chữ tình bao hàm vạn trạng, không chỉ giới hạn ở tình yêu nam nữ. Ta có rất nhiều lý tưởng, cũng sẽ gặp gỡ rất nhiều người, ta phải dành thời gian yêu thương những con người và những điều tốt đẹp ấy, không có thời gian để bận tâm đến một người khác biệt chí hướng."
Vệ Phu hoảng hốt rời đi, nàng xin lỗi ta, còn trả cho ta một khoản tiền khám bệnh rất lớn.
Nàng nói, rất tiếc là quen biết ta trong thân phận như thế này.
Sau đó, Nhan Cảnh không còn xuất hiện ở cửa y quán nữa.
Nghe Du tiểu công gia nói, sau khi Vệ Phu có thai liền tăng cường qua lại với nhà mẹ đẻ, không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì mà cả nhà họ Vệ lẫn mẹ của Nhan Cảnh đều đứng về phía nàng ta, khiến Nhan Cảnh không dám bén mảng đến con phố có y quán này nữa.
"Không ngờ nhìn nàng ta yếu đuối như vậy mà thủ đoạn lại không ít. Đúng là nữ nhân thật đáng sợ." Du Minh Diệu vừa nói vừa cắn điểm tâm, tay kia thì đưa ra chờ ta bắt mạch.
Nhìn gương mặt thanh tú khó phân biệt nam nữ của hắn, ta chợt nhớ ra bên cạnh hắn chỉ có quản gia và tiểu đồng, căn bản không có nha hoàn, không nhịn được liền cẩn thận hỏi: "Tiểu công gia không thích nữ nhân sao?"
"?"
Ta bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vỗ vai hắn một cách trịnh trọng: "Không sao đâu, người nhà người thương người như vậy, nhất định sẽ hiểu cho người!"
Du Minh Diệu không chút lưu tình búng lên trán ta: "Ta thấy ngươi đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi rồi! Đi, đi thăm cô cô với ta!"
Sự thật chứng minh, đôi khi quyết định trong phút chốc không phải là chuyện tốt, bởi vì xe ngựa của chúng ta chưa đi được bao xa thì đột nhiên thắng gấp, ta và Du Minh Diệu bị xóc nảy đến nghiêng ngả.
Ta vừa được hắn đỡ cho ngay ngắn lại, liền nghe thấy một giọng nói oang oang: "Quý nhân thì giỏi lắm sao? Quý nhân đụng trúng người ta thì không cần bồi thường sao?"
Chẳng lẽ xe ngựa đụng trúng người rồi?
Cùng với tiếng người xem náo nhiệt xung quanh ngày càng lớn, Du Minh Diệu gõ hai cái vào vách xe, rất nhanh đã có hạ nhân đến bẩm báo: "Chủ tử, là nàng ta đột nhiên lao ra. Chúng ta đã kịp thời kéo ngựa lại nhưng vẫn đụng trúng nàng ta."
Ta kinh ngạc nhìn Du Minh Diệu: "Pengci*?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toa-sang-nhu-nhung-vi-tinh-tu/chuong-10.html.]
*Dàn cảnh ăn vạ để kiếm chác
Ta còn chưa từng thấy cảnh "pengci" thời xưa!
Lúc này, ta lặng lẽ vén rèm xe ngựa lên, liền thấy một nữ tử trẻ tuổi nằm lăn ra đất, đang không màng hình tượng mà gào thét: "Bồi thường, bồi thường! Ta muốn gặp đại phu!".
"Đến rồi, đến rồi! Đại phu đến rồi!" Ta vội vàng nhảy xuống xe ngựa, cũng không quên mang theo hòm thuốc.
Ta ba bước hai bước chạy đến trước mặt nàng ta định xem bệnh, nàng ta lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Ngươi muốn làm gì! Quý nhân muốn g.i.ế.c người diệt khẩu rồi! Quý nhân muốn g.i.ế.c người diệt khẩu rồi!".
Ta bị trận thế của nàng ta dọa cho giật mình: "Ơ, bình tĩnh một chút, ta là đại phu! Nếu ngươi kích động quá, vết thương sẽ nứt ra đấy!".
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nữ tử khoanh hai tay trước người, căn bản không cho ta chạm vào: "Ngươi nói bậy! Ngươi từ trên xe ngựa bước xuống, sao có thể là đại phu? Ngươi chính là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu! Ngươi chính là không muốn đưa tiền!".
Nàng ta đột nhiên rút cây trâm trên đầu xuống, dùng hết sức vung về phía ta!
Ta lui về không kịp, phản ứng đầu tiên là không đưa tay ra đỡ, nhưng như vậy, cây trâm kia sẽ đ.â.m vào mặt ta mất.
Ta theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau như dự đoán, thậm chí đầu óc đã nghĩ xong lát nữa phải rửa vết thương thế nào, kê đơn thuốc cho mình ra sao, kết quả giây tiếp theo, ta liền nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ tử.
Ta mở mắt ra lần nữa, mới phát hiện không biết Du Minh Diệu đã xuống xe từ lúc nào.
Hiện tại hắn đang đứng bên cạnh nữ tử, túm lấy nàng ta, còn bẻ trật khớp tay nàng ta!
Nữ tử quỳ ngồi dưới đất khóc lóc, người xung quanh đều ngây người ra.
Du Minh Diệu thản nhiên vỗ vỗ tay: "Trên con phố này ai mà không quen biết Lý đại phu? Ai mà không biết nàng y thuật cao minh, tấm lòng lại thiện lương? Sao đến lượt ngươi lại biến thành hung thủ muốn g.i.ế.c người diệt khẩu rồi?"
Hắn khinh miệt nhìn nữ tử hai cái, nói với ta: "Đi kiểm tra một chút đi, xem bị thương nặng nhẹ ra sao".
Nữ tử đau đến mức không thể giãy giụa, nhưng nàng ta vẫn gào thét cự tuyệt không cho ta đến gần.
Thái độ này rất không đúng, ta cẩn thận kiểm tra sau đó sơ bộ phán đoán: "Chỉ là bị thương nhẹ ngoài da", ngoại trừ việc Du Minh Diệu làm nàng ta trật khớp ra.