Toả Sáng Như Những Vì Tinh Tú - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:02:06
Lượt xem: 1,485
Huynh đệ tỷ muội nhà họ Du đều đang làm quan, tuy chỉ có đại ca là chức vị cao hơn một chút, nhưng nếu thêm hắn vào nữa thì đúng là quá mức nổi bật.
Nói cách khác, nếu hắn muốn làm quan, thì huynh tỷ hắn phải có một người lui xuống, chỉ là không ngờ người lui xuống lại là đại ca, xem ra cả nhà họ Du đều rất coi trọng cô nương này.
"Ồ." Ta cúi đầu tiếp tục thoa thuốc cho hắn.
Ta cảm giác được cơ bắp của Du Minh Diệu bỗng căng lên, hắn có chút luống cuống: "Lần này ta làm việc rất tốt, cữu cữu đã đồng ý dùng những công lao này để đổi lấy việc cho nàng vào Thái Y Viện."
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn giật mình, vội vàng né tránh ánh mắt ta.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại ép buộc bản thân nhìn ta.
Trong mắt hắn, dường như, dường như chứa chan ánh bình minh rực rỡ.
Ta nghe thấy hắn nói: "Cữu cữu còn nói, nếu nàng có thể bảo vệ được thai nhi của cô cô, người sẽ trực tiếp phong nàng làm thái y. Cho nên, nàng có thể giữ lại nguyện vọng mà cô cô đã hứa, rồi đòi một số thứ mà nàng muốn."
Tim ta đập liên hồi, không thể kìm nén.
Chàng nói vậy... là ý ta đang nghĩ sao?
"Sau này nàng chính là nữ quan, sẽ không còn ai có thể dễ dàng bắt nạt nàng nữa. Ta cũng sẽ cố gắng trở thành chỗ dựa vững chắc cho nàng."
"Nàng có thể cả đời làm những việc mình muốn, theo đuổi lý tưởng của mình, ta thề sẽ không bao giờ để nàng bị giam cầm trong nội trạch."
"Cho nên... nàng có thể... có thể đợi ta trở về không?"
Ngoại truyện:
Du Minh Diệu chỉ ở kinh thành vỏn vẹn ba ngày, ba ngày sau, hắn lại phải rời đi.
Khác với lần trước, lần này ta đứng sau công chúa và phò mã để tiễn hắn.
Công chúa nắm tay hắn dặn dò đủ điều, Du Minh Diệu cúi đầu, kiên nhẫn lắng nghe.
Cuối cùng, khi hai người họ nói chuyện xong, Du Minh Diệu vẫy tay với ta: "Lại đây."
Ta miễn cưỡng bước tới, không dám nhìn mặt hắn.
Bởi vì hôm đó, ta vẫn chưa đưa ra câu trả lời.
"Nàng chẳng có lời nào muốn nói với ta sao?" Du Minh Diệu bực bội nói.
Ta ấp úng, nói năng lắp bắp.
Du Minh Diệu mặt mày sa sầm, định nổi giận, nhưng rồi lại hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận xuống.
Hắn vừa nói "Ta thật sự chịu thua nàng rồi", vừa lấy từ trong n.g.ự.c ra một vật đưa cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toa-sang-nhu-nhung-vi-tinh-tu/chuong-16.html.]
Ta nhận lấy, xem thử, thì ra là một con búp bê gỗ mũm mĩm.
Khuôn mặt tròn tròn, miệng chúm chím, hai bên má có lúm đồng tiền nhỏ xinh, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cười lên trông giống hệt một con hồ ly nhỏ.
"Xấu quá." Ta buột miệng nói.
"Chạm khắc theo nàng đấy." Du Minh Diệu mặt không cảm xúc.
"Dễ thương quá!" Ta vội vàng sửa lời.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Du Minh Diệu có vẻ rất hài lòng.
Sau đó, hai chúng ta lại chìm vào im lặng.
Bên cạnh, có hộ vệ đến thúc giục: "Đại nhân, thời gian không còn sớm nữa."
Ta giật mình, vội vàng lấy ra một cái túi thơm đưa cho hắn.
Du Minh Diệu chê bai, đưa hai ngón tay nhón lấy cái túi thơm: "Xấu quá."
"Ta thêu đấy." Ta nheo mắt, vừa đưa ra đã hối hận, vươn tay muốn giật lại.
Du Minh Diệu không cho ta cơ hội, nhanh chóng nhét túi thơm vào trong áo: "Không được cướp, cướp nữa là thành giở trò lưu manh đấy!"
???
"Trong túi thơm là gì?" Du Minh Diệu lại hỏi.
Ta không muốn trả lời: "Ngài mau đi đi, không nghe thấy người ta nói thời gian không còn sớm nữa sao?"
Du Minh Diệu thản nhiên đáp: "Vậy lát nữa ta sẽ chạy nhanh hơn một chút. Trong túi thơm là gì?"
Hộ vệ sau lưng hắn tội nghiệp nhìn ta, ánh mắt như van xin: "Cầu xin cô nương mau nói cho hắn biết đi!"
Ta hết cách: "... Phù bình an."
"Quả nhiên là cầu cho ta." Du Minh Diệu cười rộ lên.
Nụ cười ấy, còn rực rỡ hơn cả ánh bình minh.
Gò má ta cũng bị nhuộm đỏ.
Du Minh Diệu cúi người xuống, trước mặt mọi người ghé sát vào tai ta, nói nhỏ: "Chờ ta."
Ta che tai, liên tục lùi về sau, cả người nóng bừng.
Du Minh Diệu cười lớn, xoay người lên ngựa, giơ roi phi thẳng về phía trước.