Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Toả Sáng Như Những Vì Tinh Tú - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:06:18
Lượt xem: 2,115

Ngày Hạ chí, tin chiến thắng từ tiền tuyến truyền về, ba nước nhỏ ngoài biên ải đều dâng thư xin hàng, hai ngày sau, ta được thăng quan.

Từ nữ y chính cửu phẩm lên tới bát phẩm, Hoàng hậu nương nương còn ban thưởng cho ta không ít thứ.

Ta ngơ ngác, suy nghĩ cả buổi trời cũng không rõ, gần đây mình làm việc gì tốt.

Dù sao thì, ta vẫn luôn ưu tú như vậy mà.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta đem chuyện này kể với công chúa, nàng ấy im lặng một hồi rồi nói: "Minh Diệu có ở đây đâu nhỉ, sao da mặt ngươi sắp dày như nó rồi."

Ta ngại ngùng một chút, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Là vì tiểu công gia sao?"

Ba tờ thư xin hàng kia là vì Du Minh Diệu?

Ta biết hắn lợi hại, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến vậy!

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta, công chúa cười dịu dàng: "Ừ, lần này hắn làm rất tốt, vị tướng quân bên đó hết lời khen ngợi, Hoàng thượng rất vui mừng. Hoàng huynh ta mỗi khi vui vẻ đều thích ban thưởng, nhưng trên dưới nhà họ Du đều không thể ban thưởng thêm nữa..."

Cho nên mới ban thưởng cho ta.

Ta có chút rối rắm: "Bệ hạ và nương nương không phản đối chuyện của ta... và tiểu công gia sao?"

Ta chỉ là một cô nhi, hơn nữa Hoàng thượng và Hoàng hậu chắc chắn biết chuyện cũ giữa ta và Nhan Cảnh.

Công chúa lười biếng vịn eo, vừa đi dạo vừa nói: "Vì sao phải phản đối? Minh Diệu bao nhiêu năm nay chưa từng yêu cầu gì cho bản thân, bây giờ yêu cầu một mình ngươi, Hoàng thượng vui mừng còn không kịp ấy chứ."

"Còn về những lý tưởng nhỏ bé của ngươi, Hoàng thượng và đại công tử nhà họ Du đều rất tán thành. Ngươi không biết đâu, điều hai người họ kỳ vọng lớn nhất ở vị hôn thê tương lai của Minh Diệu chính là có thể để nó ăn bám."

?

"Đừng tự ti, Lý thái y tương lai." Công chúa nhếch mép, giọng nói vui vẻ, "Bản thân ngươi chính là vốn liếng lớn nhất."

Ta ngày ngày ngóng trông Du Minh Diệu hồi kinh, nhưng chưa kịp đợi hắn về, thì đã thấy đại nha hoàn của Vệ Phu đến tìm.

Nàng ta đến cùng với nha hoàn từng bưng cho ta bát mì hôm nọ, vừa nhìn thấy ta, hai nha đầu liền khóc nức nở, thở không ra hơi.

"Cứu... cứu... phu nhân... cầu xin người!" Đại nha hoàn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta, bịch một tiếng quỳ sụp xuống.

Ta bỗng sực nhớ ra, mấy ngày nay là ngày dự sinh của Vệ Phu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toa-sang-nhu-nhung-vi-tinh-tu/chuong-17.html.]

Ta vội vàng đỡ nàng ta dậy: "Phu nhân nhà ngươi sinh rồi sao?"

"Vâng... vâng... khó sinh..."

Ta nhíu mày, quay người đi thu dọn hòm thuốc, tiện thể gọi cặp song sinh đến, bảo chúng đi theo ta khám bệnh.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi sự bình tĩnh của ta, đại nha hoàn cũng dần lấy lại được bình tĩnh, vừa đi vừa kể rõ tình hình cho ta nghe.

Thì ra là Vệ Phu bị thông phòng của Nhan Cảnh đẩy ngã!

Mà ả thông phòng kia sở dĩ dám làm như vậy, là bởi vì ả ta cũng đang mang thai, vừa đúng lúc là mang thai trước khi Nhan Cảnh về biên ải.

Ả ta đánh cược rằng nhà họ Nhan sẽ không làm gì được mình.

Ta tức đến bật cười: "Đó là đích trưởng tử của Nhan tướng quân, ả ta dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?"

Bỏ mẹ giữ con trong thời đại này đâu phải chuyện gì hiếm thấy.

Đại nha hoàn cúi đầu trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói tiếp.

Nàng ta kể rằng Vệ Phu lúc đó đau đến ngất đi, nàng ta quỳ xuống cầu xin lão phu nhân mời ta đến đỡ đẻ, không ngờ lão phu nhân cứ hết "Chờ đã" rồi lại "Xem đã", nhất quyết không đồng ý.

May mà phần lớn hạ nhân trong phủ đều do Vệ Phu quản lý, đại nha hoàn này phải nhờ đến sự giúp đỡ của những người khác mới có thể chạy ra ngoài báo tin.

"Làm tốt lắm!" Ta không tiếc lời khen ngợi.

Đại nha hoàn nở một nụ cười méo xệch.

Ta hỏi: "Cữu gia nhà ngươi đâu?"

Vệ Phu có một người ca ca ruột, hiện đang là Trung thư Xá nhân, là cận thần của Hoàng thượng, tuy không có thực quyền gì, nhưng lại rất dễ dàng tâu chuyện với Hoàng thượng.

Đại nha hoàn á khẩu, bởi vì Vệ Phu và người ca ca này không thân thiết cho lắm.

Ta gọi đệ đệ trong song sinh đến: "Con đi cùng tiểu nha hoàn này, nghĩ cách mời cữu gia nhà họ Vệ đến đây."

Ta lại nói với đại nha hoàn: "Lúc này đừng nghĩ đến chuyện ngày thường có thân thiết hay không, Vệ đại nhân và tiểu Vệ đại nhân nhất định sẽ không để nhà họ Nhan bắt nạt tiểu thư đã gả ra ngoài, nếu không thì nhà họ cũng sẽ mất hết mặt mũi. Yên tâm đi, tiểu Vệ đại nhân nhất định sẽ đến đây chống lưng cho phu nhân nhà ngươi!"

Đại nha hoàn gật đầu lia lịa.

Loading...