Toả Sáng Như Những Vì Tinh Tú - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:34:09
Lượt xem: 2,278
Vị tiểu công gia trên mặt viết rõ hai chữ "phóng đãng" này nghe ta nói vậy, liền cười một tiếng: "Cũng không ngốc. Vậy ngươi xem sắc mặt ta và cô cô để làm gì?"
"Ta đang xem tâm trạng của hai người thế nào, nếu tâm trạng tốt, ta muốn xin một phần thưởng."
Sắc mặt Du Minh Diệu nhạt đi, ngữ khí rõ ràng là không vui: "Nói đi, muốn xin gì?"
"Người xem, ta đã đoán được thân phận của người, lại còn nhìn thấy những vết thương rõ ràng không bình thường trên người người, hay là, người giữ ta lại đi?"
Chỉ là vết thương do mũi tên thì còn có thể miễn cưỡng lừa người khác, bịa ra một lý do vụng về để che giấu, nhưng những vết đao chồng chéo mới cũ kia sao có thể là thứ mà một công tử ngỗ nghịch nên có được.
Ta nghiêm túc tự đề cử bản thân: "Kỳ thật ta không chỉ giỏi về chữa trị vết thương, mà còn rất giỏi trong việc điều dưỡng thân thể, mỗi khi trời mưa người đều cảm thấy khó chịu đúng không?"
Sắc mặt Du Minh Diệu trầm xuống, công chúa lại không để lộ hỷ nộ ra ngoài mặt.
"Ngươi là đại phu, trị bệnh cứu người là chức trách của ngươi, sao nào, ngươi còn muốn dùng chức trách của mình để uy h.i.ế.p ta sao?"
Khi hắn tức giận, giọng nói rất có uy lực, cho dù chỉ là nửa nằm nửa ngồi ở đó, cũng khiến người ta có cảm giác hắn có thể dễ dàng bóp c.h.ế.t ngươi như bóp c.h.ế.t một con kiến.
Ta nuốt nước miếng, tim đập thình thịch.
Nhưng kỳ lạ là, ta lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Hắn đang cho ta cơ hội!
"Ta không có uy h.i.ế.p người, ta đang cho người một ý kiến. Nếu ta chỉ là một đại phu bình thường, người và công chúa sẽ cho ta một khoản tiền để bịt miệng, sau đó đuổi ta đi thật xa. Nhưng ta không phải là một đại phu bình thường, ta là quân y dưới trướng Nhan tướng quân, e rằng người không dễ dàng đuổi ta đi được."
"Hơn nữa y thuật của ta cũng không tệ, đã cứu rất nhiều người, nếu mà hai vị g.i.ế.c ta đi, đó chẳng phải là lãng phí nhân tài sao? Như vậy, giữ ta lại mới là lựa chọn tốt nhất."
Du Minh Diệu và công chúa đều trầm mặc, vài giây sau, công chúa ha ha cười lớn.
Ta lại nhìn Du Minh Diệu, hắn cũng đã khôi phục lại nụ cười.
Thật kỳ lạ, người này lúc không cười giống như Chung Quỳ vậy, đáng sợ vô cùng, nhưng lúc cười rộ lên lại giống như một thiếu niên ngây thơ, đơn thuần không hiểu sự đời.
Bọn họ vừa cười là ta liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra ta nghĩ không sai, ngay từ đầu bọn họ đã dự định giữ ta lại, chỉ là chữ "giữ" này và chữ "giữ" kia không giống nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toa-sang-nhu-nhung-vi-tinh-tu/chuong-7.html.]
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nếu ta không chủ động nói ra, bọn họ rất có thể sẽ chọn cách nhốt ta ở một tiểu viện nào đó, lúc cần thì gọi đến, không cần thì để mặc ta mục rữa trong đó (thao tác này thật sự rất quen mắt).
Nếu ta chủ động nói ra, liền có thể chứng minh ta có giá trị, như vậy ta sẽ có tư cách đạt được một chút tự do và một tương lai tràn đầy những khả năng!
Công chúa cười một hồi, đột nhiên hỏi ta: "Nói thật đi, có phải ngươi muốn mượn tay chúng ta để rời khỏi Nhan Cảnh không?"
Ta do dự một chút, rồi lựa chọn thành thật gật đầu.
Công chúa cũng không tức giận: "Không tệ, là một cô nương thông minh, không bị tình yêu làm cho lú lẫn đầu óc, ta thích. Nhưng tại sao ngươi không muốn ta giữ ngươi lại, mà lại muốn đi theo Minh Diệu?"
Ta thành thật trả lời: "Ta đã nghĩ qua, nhưng bên cạnh người có rất nhiều người tài giỏi, ta có vắt óc suy nghĩ cũng không chen chân vào được. Tiểu công gia thì không giống vậy, thân phận của ngài ấy cao quý, bề ngoài không có môn khách hay mưu sĩ nào, hơn nữa..."
Ta ấp úng không dám nói tiếp.
Du Minh Diệu liếc ta một cái, từng chữ từng chữ nói tiếp: "Hơn nữa ta nổi tiếng là phóng đãng, cưỡng ép dân nữ cũng không tổn hại đến danh tiếng, đúng không?"
"Hì hì." Ta ngốc nghếch cười thừa nhận.
Sau khi ta kiên quyết yêu cầu tham gia vào cuộc đàm phán giữa Du Minh Diệu và Nhan Cảnh, lần đầu tiên trong đời ta được trải nghiệm cảm giác bị ông chủ hiện tại và bạn trai cũ tranh giành.
Cảnh tượng này thật vi diệu.
Nhan Cảnh thì hùng hổ dọa người, Du Minh Diệu lại giống như một con mèo gian xảo, ung dung ngồi đó uống trà.
Còn ta, đứng giữa hai người, nở nụ cười ôn hòa giống như cô giáo mầm non sắp thành Phật.
Nhan Cảnh mở miệng trước, hắn nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán nổi lên: "Du tiểu công gia, ngươi làm như vậy chẳng phải là không có đạo đức hay sao?"
Du Minh Diệu ra vẻ kinh ngạc: "Từ khi nào ta làm việc có đạo đức vậy?"
Nhan Cảnh siết chặt nắm đấm, thoạt nhìn như đang cực lực kiềm chế bản thân không đ.ấ.m vào mặt Du Minh Diệu.
"Lý cô nương không chỉ là đại phu của ta, mà còn là nữ nhân của ta!"
"Nhan tướng quân đừng làm bẩn thanh danh của ta." Ta lạnh lùng chen vào.
Du Minh Diệu thì bình tĩnh vô cùng: "Trùng hợp thật đấy, ta chính là vừa ý nàng ấy. Từ sau khi được nàng ấy khâu lại vết thương ở bụng, ta liền quyết định lấy thân báo đáp."