Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 83

Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:48:01
Lượt xem: 45

Thẩm Tại thích dùng nhân viên giỏi nên bình thường ở phòng chủ tịch thưa thớt ít người. Bây giờ Trần Siêu không ở đây, khu làm việc càng yên ắng hơn.

 

Thịnh Văn Ngôn khóc thút thít, mặc dù tiếng rất nhỏ, nhưng lại nghe có vẻ rất đột ngột.

 

“Luận văn không được duyệt?” Thẩm Tại nghe vậy thì lập tức nhíu mày: “Cô sao vậy? Hao tốn nhiều thời gian vậy mà vẫn không qua?”

 

Thịnh Văn Ngôn nghẹn ngào. 

 

Không phải chứ, bây giờ cô đang đáng thương muốn chết. Đáng lẽ anh nên dỗ dành cô, chứ dạy dỗ cô làm gì?

 

“Tôi cũng không biết, giáo viên nói rớt rồi, hu hu hu tôi đã rất nghiêm túc mà.” Thịnh Văn Ngôn diễn như thật, lau hai hàng nước mắt tuôn ra như bão táp: “Anh nói đi, có phải tôi ngốc lắm không?”

 

“Đúng.”

 

“…”

 

“Khóc cái gì? Xem bị lỗi chỗ nào thì sửa chỗ đó.”

 

“Ừ, tôi biết rồi, còn thời gian, tôi sẽ sửa… Bây giờ tâm trạng tôi không ổn, phải điều chỉnh lại đã.” Thịnh Văn Ngôn thở dài: “Bọn bạn tôi được duyệt, đoán chừng vui vẻ muốn chết, không thể nào hiểu cho sự đau khổ của tôi. Hic, tôi muốn tìm một người nào đó để ăn cơm chung, chia sẻ tâm sự cũng khó…”

 

Nói xong, cô ngước mắt nhìn Thẩm Tại, yếu ớt nói: “Bây giờ anh rảnh không? Đi ăn cơm với tôi nha? Tôi muốn có người ăn cơm chung thôi…”

 

Thẩm Tại im lặng hai giây.

 

Lúc Thịnh Văn Ngôn cho rằng anh sẽ đồng ý thì anh đột nhiên duỗi tay ra: “Luận văn đâu, đưa tôi xem thử.”

 

Thịnh Văn Ngôn đơ ra: “Hả… Trong laptop của tôi.”

 

“Đem laptop lại đây.” Thẩm Tại nhìn cô, trách mắng: “Rớt luận văn mà cô còn có tâm trạng ăn cơm? Có món sơn hào hải vị nào có thể vơi đi chuyện rớt luận văn ngu ngốc kia chứ?”

 

“… Ừ.”

 

Kịch bản không nên phát triển thế này.

 

Thịnh Văn Ngôn luôn cảm thấy Thẩm Tại có chút dung túng cô, mỗi lần cô đau khổ, anh đều an ủi cô.

 

Tuy rằng… Anh nôn nóng lo cho luận văn của cô cũng đúng, nhưng có thể nào đừng suy nghĩ lý trí như vậy được không? 

 

Tôi đau lòng! Tôi đau lòng lắm đó! An ủi tôi một chút không được sao? Phải ra ngoài ăn cơm, giải khuây mới đúng logic chứ?

 

Nội tâm hỗn chiến, nhưng tay vẫn không ngừng làm, cô sợ Thẩm Tại phát hiện ra gì đó. 

 

Thịnh Văn Ngôn lấy laptop ra, ấp úng: “Ở trong này.”

 

“Được, cô đi vào trong đi.”

 

“Vào đâu?”

 

“Phòng làm việc.”

 

“À…”

 

“À cái gì, mau lên.”

 

Cô hết cách, đành ôm laptop theo anh vào phòng làm việc.

 

——

 

Thẩm Tại học cùng một chuyên ngành với Thịnh Văn Ngôn, xem luận văn của cô cũng không tốn bao nhiêu sức. 

 

Sau khi vào phòng làm việc, anh cầm laptop, mở bài luận văn ra xem.

 

Thịnh Văn Ngôn ngoan ngoãn đứng một bên, thật ra là nội tâm vô cùng hồi hộp.

 

Bài luận văn của cô đã đậu, mặc dù không tới mức xuất sắc, nhưng vẫn được giáo viên khích lệ… Giờ bảo không qua, cô cũng không biết nên đổ thừa tại gì nữa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-83.html.]

 

Cho nên lúc Thẩm Tại xem qua từng trang, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.

 

“Chỗ này…”

 

“Tôi đói rồi!” Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng ngắt lời.

 

Thẩm Tại ngừng cử động ngón tay, nghiêng mắt nhìn bụng cô. Ánh mắt kia, giống như có thể nghe thấy bụng cô kêu lên. 

 

Cô hơi lúng túng, che bụng lại, nhỏ giọng nói: “Tôi đói thật mà, nếu không chúng ta ăn cơm trước đi. Cơm nước xong, lại xem tiếp được không?”

 

Kịch bản phát triển theo kiểu cô không nghĩ tới, cô phải tìm cách kéo dài rồi nghĩ xem bài luận văn có gì đó thiếu sót không, đợi lát nữa còn biết nói chỗ đó có vấn đề.

 

Thẩm Tại thật sự quan tâm tới bài luận văn của cô, đây là chuyện quan trọng với người sắp tốt nghiệp. Anh cho rằng mình đã nới lỏng thời gian làm việc để cô làm luận văn, nhưng cuối cùng vẫn không qua.

 

Anh cảm thấy mình không có biện pháp với người này: “Đói lắm à?”

 

“Ừ! Đói lắm luôn!”

 

“Được rồi, cô gọi đồ ăn bên ngoài đi.”

 

Thịnh Văn Ngôn vặn ngón tay, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không đi ăn à?”

 

Vừa dứt lời, Thẩm Tại nhìn cô một cái. Thịnh Văn Ngôn bị nhìn chằm chằm như vậy, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cô cười khan, sửa lại: “Cũng đúng, luận văn chưa thông qua, nào có tư cách đi ăn cơm, gọi đồ ăn đã là đặc ân lớn với tôi rồi.”

 

Thẩm Tại cười nhạt: “Cô cũng biết à?”

 

“…”

 

Thịnh Văn Ngôn yên lặng đi từ từ qua ghế sô pha, ngồi đó gọi đồ ăn.

 

Cô gọi thức ăn ở nhà hàng Trung Quốc mà mình hay ăn, đặc biệt nói rõ với bọn họ là nhà họ Thịnh cần, bên nhà hàng nhanh chóng phản hồi. Không lâu sau, có nhân viên chuyên nghiệp đến, bày biện thức ăn ra.

 

“Cô Thịnh, đồ ăn đã đầy đủ. Cô muốn gọi thêm gì không?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Không cần đâu ~ cảm ơn anh.”

 

“Vâng, cảm ơn cô đã đặt món. Nếu thức ăn có vấn đề gì, cô cứ gọi điện thoại báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cho người xử lý ngay.”

 

“Ừ.”

 

Nhân viên bên nhà hàng cung kính đi về, Thịnh Văn Ngôn nhìn một bàn thức ăn, quên mất vụ luận văn, vui vẻ vẫy tay với Thẩm Tại: “Sếp Thẩm, ăn cơm thôi ~ “

 

Thẩm Tại đi tới cạnh bàn, cúi mắt nhìn đồ ăn. 

 

Ồ. 

 

Có vẻ như cô đã dọn một bàn Mãn Hán toàn tịch lại đây.

 

Thẩm Tại: “Đây là đặc ân mà cô nói?”

 

“Vâng.. Tôi đang buồn mà, hơn nữa anh còn giúp tôi xem luận văn, tôi phải cảm ơn anh chứ.” Thịnh Văn Ngôn kéo tay áo anh, bảo anh ngồi xuống: “Anh cũng ăn đi, ăn không hết tôi gói mang về, không lãng phí đâu.”

 

Bàn làm việc không lớn, hai người ngồi vào vừa hết diện tích.

 

Thẩm Tại mặt lạnh ngồi xuống, chưa kịp cầm đũa thì Thịnh Văn Ngôn đã gắp cho anh một miếng thịt: “Thịt kho tàu ngon lắm, là món đặc trưng của tiệm bọn họ.”

 

“Ừ.”

 

Cô lại gắp món khác: “Món xào này hoàn toàn khác với mấy tiệm kia! Anh ăn một miếng đi.”

 

“… Ừ.”

 

“Đậu hũ cũng ngon không kém. Mỗi lần đến ăn, tôi đều gọi lại món này, để tôi gắp cho anh.”

 

Một chén canh đậu hũ cũng được múc cho anh.

Loading...