Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn - Chương 1-2

Cập nhật lúc: 2024-09-12 12:36:30
Lượt xem: 14,724

Đỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự.

Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.

Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia.

Nào ngờ, mới cưới được một tháng.

Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh.

Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau.

Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn."

Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu."

1

"Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?"

Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng.

Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi.

Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo."

Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước.

"Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!"

Tôi bị cánh tay cô ấy siết chặt, vội vàng an ủi.

"Chia cho cậu một nửa quyền sở hữu."

Hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử.

Một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.

Khi biết được Lục phu nhân có ý định xem mắt con dâu, tôi và Ôn Nhan quyết đoán đến cửa tự tiến cử.

Lục phu nhân hỏi chúng tôi có ưu điểm gì.

Ôn Nhan suy nghĩ một chút: "Con xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn."

Tôi thì nói thẳng vào vấn đề: "Con học ngành Y học phục hồi chức năng."

Lục phu nhân vừa nghe, hợp lý, đúng là không thể nào hợp lý hơn!

Lập tức đồng ý.

Thế là, tôi và Ôn Nhan tay trong tay cùng gả vào Lục gia.

Ôn Nhan gả cho anh trai, Lục Quan Nam - người đã xuất gia.

Tôi gả cho em trai, Lục Triều Bắc - người thực vật.

Thành công bước vào cuộc sống sung sướng, có tiền mà không có chồng.

Tuy nhiên, dù thoải mái nhưng vẫn không hề lơ là bổn phận.

Ví dụ như tôi, mỗi tuần ít nhất phải đến bệnh viện thăm chồng thực vật ba lần.

Ôn Nhan mỗi tuần đều phải về nhà cũ một lần, để "bồi dưỡng tình cảm" với chồng Phật tử.

Gần đây, vì phải viết luận văn, tôi ngày nào cũng chạy đến phòng bệnh quan sát Lục Triều Bắc.

Vô tình lại khiến Lục phu nhân cảm động, được tặng một hòn đảo nhỏ.

Nói xong, tôi đẩy Ôn Nhan.

"Ngày mai cậu phải về nhà cũ gặp Lục Quan Nam đúng không?"

Năm Lục Quan Nam trưởng thành, đột nhiên quyên góp mười tỷ.

Rước một pho tượng Phật bằng vàng về nhà.

Sau đó, anh ấy ngày nào cũng ăn chay niệm Phật, trở thành Phật tử nổi tiếng khắp Kinh Thành.

Trong giới có lời đồn, nói rằng anh ấy vì người tình trong mộng đã mất sớm mà giữ mình trong sạch, xuất gia.

Lục phu nhân vất vả lắm mới ép được anh ấy kết hôn với Ôn Nhan. Đương nhiên là muốn họ trở thành vợ chồng thực sự.

Vì vậy, Ôn Nhan mỗi tuần đều có nhiệm vụ "quyến rũ" chồng.

Ôn Nhan nắm tay tôi, thề son sắt: "Nếu ngày mai mẹ cho tớ tiền tiêu vặt, tớ cũng chia cho cậu một nửa."

2

Ngày hôm sau, Ôn Nhan về nhà cũ.

Còn tôi thì đến bệnh viện thăm Lục Triều Bắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-cung-ban-than-ga-vao-hao-mon/chuong-1-2.html.]

Lục Triều Bắc gặp tai nạn xe cộ một năm trước.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Lục gia, dù nằm liệt giường một năm, Lục Triều Bắc trông vẫn không khác gì người bình thường.

Tôi lau xong cánh tay Lục Triều Bắc, vắt khăn mặt, vén áo lên lau bụng cho anh ấy.

"Ồ, cơ bụng biến mất rồi."

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Cơ bắp người thực vật bị teo lại là chuyện bình thường.

Tôi thuận miệng than thở một câu, nhanh chóng lau xong phần thân trên, bắt đầu cởi quần Lục Triều Bắc.

Trước đây, việc lau người cho Lục Triều Bắc là của hộ lý.

Nhưng hôm nay hộ lý xin nghỉ một ngày.

Tôi vừa nhận được một hòn đảo, không làm chút việc thì áy náy trong lòng.

Nên đã nhận làm hết việc của hộ lý hôm nay.

Không biết Ôn Nhan bên kia thế nào rồi.

Đang suy nghĩ lung tung, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi cau mày, ngẩng đầu lên.

Bất ngờ chạm phải một đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ.

"Lục... Lục Triều Bắc?"

Tôi sững sờ.

Chồng thực vật của tôi sống lại rồi?!

Lục Triều Bắc khó khăn thốt ra hai chữ, "Buông... ra..."

Tôi cúi đầu, nhìn bàn tay đang kéo quần anh ấy.

Ngay lập tức rụt tay về, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Ngẩng đầu lên, Lục Triều Bắc hài lòng nhắm mắt lại, ngất đi.

Nếu không phải mặt đỏ bừng, căn bản không nhận ra anh ấy vừa tỉnh lại trong chốc lát.

Bác sĩ vội vàng chạy đến, hoảng hốt, vội vàng gọi y tá đo nhiệt độ.

"Nhiệt độ bình thường, sao mặt lại đỏ như vậy..."

Tôi khẽ ho hai tiếng, chuyển chủ đề.

Bác sĩ ra vào phòng bệnh cả ngày, làm đủ loại kiểm tra.

Cuối cùng đưa ra kết luận, Lục Triều Bắc thực sự đã tỉnh lại.

Lục phu nhân nhận được tin, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Bà ấy vừa khóc vừa nắm tay tôi, lại chuyển cho tôi một tỷ tiền tiêu vặt.

Tôi tự giác nhắn tin báo cáo cho Ôn Nhan.

[Chia cho cậu một nửa, mỗi đứa mình năm trăm triệu.]

Mãi đến khi bác sĩ trong phòng bệnh đều đi hết, Ôn Nhan vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tôi đang nghĩ như vậy, thì thấy Lục phu nhân lại kích động ôm chầm lấy tôi.

"Song hỷ lâm môn! Trời phù hộ Lục gia chúng ta!"

Hả? Song hỷ?

Niềm vui còn lại ở đâu?

Lục phu nhân thấy tôi hoang mang, ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói.

"Không bao lâu nữa, mẹ sẽ được bế cháu rồi."

Tôi chớp chớp mắt, nhìn Lục Triều Bắc vừa mới tỉnh lại, vẫn đang hôn mê.

Trực giác mách bảo tôi, Lục phu nhân chắc chắn không phải đang trông chờ vào người thực vật này.

Cúi đầu nhìn điện thoại.

Ôn Nhan gửi tin nhắn đến.

[Lục Quan Nam, cái thứ Phật tử rách nát.]

Ồ, hóa ra niềm vui còn lại ở đây.

 

Loading...