Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn - Chương 3-4

Cập nhật lúc: 2024-09-12 12:37:19
Lượt xem: 14,145

3

Vì Lục Triều Bắc tỉnh lại, Lục Quan Nam và Ôn Nhan cũng đến bệnh viện.

Hai anh em nói chuyện trong phòng bệnh.

Tôi và Ôn Nhan đứng ngoài phòng bệnh nhìn nhau.

Ôn Nhan nghiến răng nghiến lợi, "Chuyện này không giống như kế hoạch."

Tôi rơm rớm nước mắt: "Đúng vậy, không ngờ anh ấy lại tỉnh lại."

"Vậy ly hôn?"

"Cậu ly hôn thì tớ cũng ly hôn."

"Vừa nhận tiền, giờ ly hôn hình như không được hay lắm?"

"Vậy tiếp tục chịu đựng?"

...

Chúng tôi bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định tiếp tục chờ xem tình hình.

Cuối cùng Ôn Nhan theo Lục Quan Nam về nhà.

Tôi ở lại bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc.

Cũng không biết Lục phu nhân đã giải thích với Lục Triều Bắc thế nào, ngoài lúc mới tỉnh dậy có chút ngạc nhiên ra, sau đó anh ấy thích ứng rất tốt với sự xuất hiện của tôi - người vợ từ trên trời rơi xuống.

Sau đó, Lục Triều Bắc bắt đầu điều trị phục hồi chức năng.

Vì luận văn của mình, tôi trực tiếp chuyển đến bệnh viện sống, cần mẫn chăm sóc Lục Triều Bắc.

Lục phu nhân biết chuyện, lại tặng cho tôi khu trang viên mới mua.

Còn Ôn Nhan thì nhận được bộ trang sức bằng đá sapphire trị giá bốn trăm triệu tệ.

Hai chúng tôi nhận tiền xong, ý định ly hôn vừa nhen nhóm lại bị dập tắt.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một tháng đã trôi qua.

Lục Triều Bắc hoàn thành giai đoạn phục hồi chức năng cơ bản, xuất viện về nhà cũ.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Đến nhà cũ, tôi mới biết, Ôn Nhan dạo này vẫn luôn ở đây.

Cô ấy vừa thấy tôi, nước mắt lưng tròng, ra sức nháy mắt với tôi.

Tôi hiểu ý cô ấy, cứng đờ người quay sang nhìn Lục Quan Nam.

"Anh cả, anh và Triều Bắc lâu ngày không gặp, chắc hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói."

"Vừa hay tối nay em cũng muốn tâm sự với chị dâu một chút."

Lục Quan Nam khẽ gõ ngón tay, ngẩng đầu nhìn Lục Triều Bắc.

"Em có chuyện muốn nói với anh?"

"Không."

Lục Triều Bắc từ chối rất nhanh, Lục Quan Nam hài lòng gật đầu.

Ôn Nhan muốn khóc không ra nước mắt.

Tôi, lực bất tòng tâm.

Tối đó, lúc ba giờ sáng, tôi giả vờ dậy uống nước, lén lút gặp Ôn Nhan trong bếp.

Ôn Nhan vịn eo, xương quai xanh chi chít những dấu hôn đỏ ửng.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt chán chường: "Cuộc hôn nhân này phải ly hôn, trời sáng là mình đi luôn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-cung-ban-than-ga-vao-hao-mon/chuong-3-4.html.]

Tôi gật đầu: "Vậy cậu ly hôn hôm nay đi, mình đợi ngày mai. Hai chúng ta cùng đi thì quá lộ liễu."

4

Kết thúc cuộc gặp gỡ, tôi rón rén mò mẫm về phòng, bất chợt nghe thấy một tiếng:

"Em đi đâu vậy?"

Tôi cười xòa, quay người lại, "Chồng ơi, anh cũng chưa ngủ sao."

"Em vừa khát nước, xuống lầu uống nước."

Lục Triều Bắc ngừng một chút, rồi lại nằm xuống không hỏi thêm nữa.

Tôi chợt lóe lên một ý, nhân cơ hội này có thể thăm dò chuyện ly hôn.

"Chồng ơi, à không... Lục tổng!"

"Anh xem chúng ta cũng không quen biết nhau, bây giờ anh đã tỉnh lại, cuộc hôn nhân giả tạo này của chúng ta, có cần thiết phải tiếp tục nữa không?"

Vừa dứt lời, phòng ngủ chìm vào im lặng c.h.ế.t chóc.

Mãi cho đến khi tôi nghĩ Lục Triều Bắc đã ngủ, anh ấy mới chậm rãi mở miệng.

"Anh không phải kẻ vong ân bội nghĩa."

"Em không rời bỏ, kiên trì ở bên cạnh chăm sóc anh suốt một năm, anh nhất định sẽ không phụ em."

Lời bộc bạch chân thành của Lục Triều Bắc khiến tôi không dám thở mạnh.

Bởi vì những lời này, căn bản không phải đang nói về tôi!

Hoặc là Lục Triều Bắc nhận nhầm người, hoặc là Lục phu nhân đã dựng lên một vở kịch.

Trong lòng tôi dâng lên một tia áy náy, ý định ly hôn càng thêm kiên định.

Tôi không lên tiếng, Lục Triều Bắc ôn nhu bổ sung một câu: "Chờ anh kết thúc giai đoạn phục hồi chức năng, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới bù nhé?"

Tôi vẫn không nhúc nhích, giả vờ ngủ say.

Lục Triều Bắc cũng không hỏi thêm nữa.

Khác với tư thế ngủ quấn người của Ôn Nhan, tôi ngủ rất ngay ngắn.

Lúc ngủ tư thế nào, lúc tỉnh dậy vẫn y như vậy.

Chỉ là không ngờ...

Lục Triều Bắc ngủ cũng phải ôm người!

Sau lần thứ sáu bị anh ấy quấn lấy, tôi từ bỏ giãy giụa.

Một đêm không mộng mị, yên ổn trải qua ngày đầu tiên trở về nhà cũ.

Mãi đến hai giờ chiều, Ôn Nhan mới tập tễnh đi từ trên lầu xuống.

Tôi bị cô ấy dọa hết hồn.

"Không phải nói chỉ có trâu mỏi chứ đất không mòn sao? Cậu đây là...?"

Ôn Nhan ủ rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận, "Anh ta cố tình trả thù!"

"Tớ đã đề cập đến chuyện ly hôn. Nhưng Lục Quan Nam nói anh ta chỉ có góa vợ, không có ly hôn!"

Tôi hít một hơi thật sâu, "Anh ta không buông tha cho cậu, còn muốn g.i.ế.c cậu. Đây nào phải Phật, đây là ma quỷ rồi!"

Ôn Nhan do dự hai giây, "Lục Quan Nam có ý này sao?"

"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là còn ly hôn nữa không?"

"Ly hôn!" Ôn Nhan nghiến răng nghiến lợi, kiên quyết nói, "Chúng ta đổi lại, cậu ly hôn trước, ngày mai tớ ly hôn sau."

 

Loading...