Tôi dùng mỹ thực hiện đại chinh phục cổ nhân - Chương 1.1: Bị ép hôn
Cập nhật lúc: 2024-06-29 01:16:22
Lượt xem: 32
(mỗi chương mình sẽ chia đôi ra tại nhiều chữ quá mắt và tay cào phím của mình cũng mệt)
“A tỷ, a tỷ.”
Ai đang nói chuyện?
Một giọng nói nhỏ nhẹ của một đứa trẻ vang lên bên tai cô, Phù liên từ từ tỉnh lại, khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy một cô bé mặc quần áo vá bằng vải bố đứng trước mặt cô, rụt rè nhìn cô bằng đôi mắt to.
Phù Liên đầu choáng váng vẫn chưa nắm được tình hình, cô bé kia lại nói tiếp. “ A Tỷ, Thức dậy đi, mặt trời đã lên cao rồi.”
Nói xong, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, mi tâm cau lại: “Ở nhà không có cái gì để ăn cả.”
Một ký ức kỳ lạ hiện lên trong đầu cô, Phù Liên cuối cùng cũng phản ứng lại.
Hóa ra chính cô đã xuyên không.
Tiểu cô nương ăn mặc rách rưới trước mắt này là muội muội của cô, tên là Phù Hà, cô có một đệ đệ là Phù Ngọc, muội muội tám tuổi và đệ đệ mười tuổi.
Cha mẹ của ba người đều đã qua đời, cả ba sống nương tựa vào nhau đã được một đoạt thời gian dài.
Nguyên chủ là chính là một Lâm muội muội. Kể từ khi cha mẹ cô qua đời, mỗi ngày cô đều lấy nước mắt rửa mặt. Đệ đệ và muội muội đều mặc kệ, ba ngày một bệnh nhẹ, năm ngày một bệnh nặng, chuyện gì cũng đều do đệ đệ muội muội làm.
Này không, khóc lóc một chút rồi đem chính mình tự tìm đường c.h.ế.t .
Vì vậy Phù Liên đã xuyên qua đúng lúc gặp phải thời điểm này.
Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Phúc Liên không biết nên nói gì với cô nương này, dù sao thân thể này hiện tại cũng xem như của chính cô, vậy cô liền thay thế cô ấy sống thật tốt.
Dù sao chính cô cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi ở thế giới ban đầu, không có người thân hay bạn bè, ở thế giới kia cô sống rất cực khổ.
“A tỷ…”
Phúc Liên lấy lại tinh thần, tiểu Phúc Hà đứng ở mép giường lại nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
"Được rồi, a tỷ sẽ dậy để nấu cơm cho muội." Phù Liên lên tiếng, đối với tiểu hài tử thanh âm của cô cũng không tự giác mà hạ thấp.
Tiểu Phù Hà ngẩn người, chung quy cảm thấy a tỷ hôm hay hình như có chút khác thường.
Về phần nấu cơm. . . . . . . . Nàng đã từng nấu ăn khi nào?
Quên đi, tóm lại a tỷ cuối cùng cũng chịu đi xuống giường rồi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-dung-my-thuc-hien-dai-chinh-phuc-co-nhan/chuong-1-1-bi-ep-hon.html.]
Phù Liên ngồi dậy và chuẩn bị xuống giường. Tiêu Phù Hà nhanh chóng đi tới đỡ cô, đặt cánh tay cô khoác lên vai nàng, xem ra là làm quen rồi.
Phù Liên cảm giác được dưới cánh tay là thân thể gầy trơ cả xương, trong lòng chính là cả kinh.
Này cũng quá gầy rồi!
Dưới tay của cô không có chút thịt nào, tay của cô nhưng lại như đang đặt trên một bó củi được phơi khô, cứng rắn.
Phúc Liên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của tiểu cô nương, chỉ còn đôi mắt to sáng ngời lấp lánh, trong lòng không thể nói rõ là cái tư vị gì.
Cô đem tay hạ xuống, kéo ra một nụ cười: “Không sao đâu, a tỷ có thể tự đi được.”
Phù Liên lúc này thân thể vẫn còn hơi yếu, mặc dù Phù Hà muốn dìu đỡ, nhưng nàng vẫn kiên trì tự mình đi, tiểu Phù Hà chỉ có thể một mặt mất mát đứng ở bên cạnh.
Phù Liên đã xuống giường đang đánh giá trong phòng, này tạm xem là một gian phòng ngủ, vách tường đều là đất vàng mang thao rơm rạ, diện tích không lớn không nhỏ, đồ dùng trong nhà cái gì cũng không có, chỉ có dưới thân một giường chung lớn bằng gạch có sưởi, còn có một cửa sổ nhở đầu giường. Bởi vậy thoạt nhìn coi như rộng rãi.
Phía trước một tấm rèm cửa bụi bặm được vén lên chính là tiền viện.
Bước qua khoải cửa, Phù Liên trợn tròn mắt.
Trong sân sạch sẽ, ngay cả lông, không, đến cả gốc cỏ đều không có. Đất vàng bằng phẳng trông như bị con thỏ thỏ gặm qua, một trận gió thổi qua, thổi lên từng trận đất cát.
Trên mái nhà một cọng rơm vàng buông xuống phủ trên trán nàng, đung đưa trái phải trong gió thu.
Phúc Liên: "..."
Trong lòng tuy rằng đã chuẩn bị sẵn, nhưng không ngờ hộ gia đình này lại khốn khổ như vậy. Cũng không trách được nguyên chủ ngày nào cũng khóc lóc, hiện tại đổi thành nàng, nàng cũng muốn khóc.
Nhưng mà đến cũng đến rồi, cũng không thể đem bản thân đóng gói trả hàng, đành phải cắn răng, qua được ngày nào hay ngày ấy.
"Ca ca!"
Phù Hà bên cạnh gọi một tiếng trong lanh lảnh, Phù Liên nhìn về phía trước, chỉ thấy một đứa bé trai bảy tám tuổi đang vượt qua sân đi tới phía nàng.
Cậu bé đang mặc chiếc áo vải bố giống hệt nàng, mặt trên dùng vải bố vụn màu đen vá thành. Thằng bé búi tóc gọn gàng, chẳng qua tóc gãy xung quanh đều rối bù. Nếu Phù Liên không nhìn nhầm, bên trên hẵn là cài vào một cây gậy củi
Xem ra đây là đệ đệ Phù Ngọc.
Phúc Liên lại nhìn tiểu Phù Hà bên cạnh đang nhếch lên một nụ cười, cũng chỉ tùy tiện thắt một b.í.m tóc sau đầu, dây buộc tóc kia đều là rơm rạ buộc lên.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Ánh mắt của Phù Liên ngẩn ngơ một lúc.
Còn có thể thảm hơn một chút được sao?