Tôi dùng mỹ thực hiện đại chinh phục cổ nhân - Chương 1.2 bị ép hôn (part2)
Cập nhật lúc: 2024-06-29 12:34:33
Lượt xem: 22
Phù Ngọc thấy Phù Liên đang đứng trước môn đình, ánh mắt lóe lên một chút, sau đó ngay lập tức liền tối dần đi, sau khi đi đến chỉ cúi đầu và nhẹ nhàng gọi a tỷ.
Xem ra từ sớm đã đối với tỷ tỷ mít ướt này không ôm bất cứ hy vọng gì rồi.
Phù Liên nhìn hai bánh bao nhỏ bên cạnh, nhất thời không biết phải làm sao.
Lúc này, ngoài cổng truyền tới một tiếng la hét trầm mạnh rất có lực xuyên thấu. "A Liên – Ái chà, a Liên có ở nhà không? Thím đến thăm con đây.”
A Liên? Đây là đang gọi cô sao
Phù Liên nhíu nhíu mày, kiễng mũi chân nhìn ra phía ngoài sân, một người phụ nữ mập mạp chậm rãi bước vào tầm mắt của ba người.
Lúc này trời mới vào mùa thu, thời tiết ôn hòa. Người phụ nữ này mặc một chiếc áo lụa màu hồng trà, cao khoảng 1,6 mét, nặng khoảng hai trăm ký, thịt trên bụng một vòng quấn một vòng, nó rung chuyển khi bước đi.
Phía sau có một nam tử đen gầy gò đi theo với đôi mắt chuột trong veo.
Trên cổ tay của nữ nhân mập mạp đang đeo một chiếc làn xách(giỏ), phía trên chiếc giỏ được che phủ một tấm vải bông màu trắng, căng phồng lên, không biết che đậy cái gì.
Cửa lớn không đóng, bà ấy bước vào thì nhìn thấy tỷ đệ ba người đang mỉm cười không rõ thi vị(hàm ý).
Phù Liên ngay lập tức cảm thấy mép quần áo một trái một phải đang bị túm chặt.
Cô cho rằng hai đứa nhỏ đang sợ hãi, vội vàng vươn tay năm lấy tay nhỏ của hai đứa, độ ấm dày đặc truyền vào lòng bàn tay của hai người.
Tiểu nam nhân gầy đi theo cũng bước tới môn đình(cổng nhà), tròng mắt lướt qua mọi nơi, đứng cạnh người phụ nữ béo như một vật trang sức bé nhỏ hình người.
Vừa nhìn đã không tốt đẹp.
Mập mạp tiến lại trước mắt, híp mắt nhìn Phúc Liên đánh giá từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá hàng hóa, con mắt híp này đã chui vào trong thịt mỡ, nhìn không thấy.
"Ồ, a Liên có thể dậy à, khí sắc trong có vẻ tốt hơn rồi."
Những lời này được nói một cách kỳ quái.
Phù Liên cảm thấy không mấy tốt đẹp. Trong đầu tìm kiếm một chút cũng không cho ra được thông tin gì hữu dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-dung-my-thuc-hien-dai-chinh-phuc-co-nhan/chuong-1-2-bi-ep-hon-part2.html.]
Nữ nhân béo thấy tướng mạo Phù Ngọc trông dễ thương, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, lại đưa đôi tay mập mạp của mình ra sờ mặt nhỏ của hắn.
Phù Ngọc lạnh mặt né tránh một cách chán ghét.
Bà ta dù bị tránh né cũng không quan tâm, thậm chí trên khuôn mặt mập mạp còn lộ ra nụ cười hung ác: “Bảo bối! Ngày tốt lành của tỷ tỷ ngươi đến rồi, đừng làm vẻ mặt như đưa đám nữa. Người không biết còn tưởng rằng ngươi đang khóc tang.”
Phù Liên đem hai người xấu kéo ra phía sau một chút và ánh mắt sâu sắc liếc nhìn qua lại giữa hai người mà không nói một lời.
Người đàn ông khom lưng xoa xoa tay, lộ ra nụ cười khó coi: "A Liên, thẩm của ngươi tới làm mai cho ngươi, nhà này trong nhà có rất nhiều tiền, ngươi qua đó rồi cứ việc hưởng phúc, làm thiếu phu nhân đi!"
Phù Liên không biết là tình huống gì, may mắn là cô đã leo theo cây cột và hợp tác diễn xuất với họ: "Ồ? Đây là nhà nào vậy?"
Người đàn ông dùng ngón tay gầy gò chỉ về phía đông, lộ ra móng tay đen tựa như trúng độc, cười nói: "Đó là Vương Nhị mặt rỗ đến từ thôn Đông Đầu! Người nhà chỉ đích danh muốn cưới ngươi!”
Vương Nhị mặt rỗ?
Nàng có ấn tượng về anh ta, trên mặt chính xác cũng như tên, nhưng không phải chỉ có hai vết rỗ, tướng mạo trong trí nhớ thập phần dung tục. Ỷ vào gia đình có ít tiền, hàng ngày không phải sàm sỡ vợ thì chính là dạo kỹ viện, làm hết mấy chuyện gà gáy chó sủa.
Trên mặt nữ nhân béo cũng là một bộ dáng “ tổ tiên nhà ngươi hiển linh mới có thể gả cho hắn”
Hai con hàng này rốt cuộc là ai? Phù Liên cũng cười, chỉ là cười giận dữ: “Phù Liên tôi tuy không còn phụ mẫu, dù có tệ hại cũng có trưởng lão trong gia tộc. Cho dù muốn gả cho người ta thì lúc nào đến phiên người ngoài đến lo liệu, mời về cho.”
Thật sự là buồn cười, bọn họ không phải thân thích. Nghĩ đến hai người này biết tính tình của nguyên chủ, đến đây để lừa người.
Cũng không biết thu được bao nhiêu lợi ích.
Hai vợ chồng nhìn nhau, không ngờ mấy ngày không gặp, tính tình Phù Liên thay đổi hẳn.
Vốn định ăn bớt sính lễ một cách thần không biết quỷ không hay, dù sau Phù Liên này chỉ biết khóc, trong nhà lại không có ai hiểu lý lẽ, liền đem đồ trong giỏ giữ lại làm sính lễ là được rồi.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Đến lúc đó gả người qua rồi, gạo nấu thành cơm, sẽ không có ai quan tâm.
Nữ nhân béo nheo mắt mỉm cười, làm ra tư thế của trưởng bối.
"Nhìn xem, còn thẹn thùng nữa, cô nương lớn rồi làm sao không có chuyện không xuất giá được? Con nha, yên tâm lên kiệu hoa. Thẩm biết ngươi không yên tâm đệ đệ muội muội. Nếu con có thể tin tưởng thẩm, thẩm sẽ thu nhận đệ muội của con!
Khi nói ánh mắt dầu mỡlướt một vòng trên khuôn mặt của Phù Ngọc.
"Con à, cứ ở nhà chuẩn bị cho tốt, thẩm đi cho nhà người ta một câu trả lời, định ra ngày lành tháng tốt!”