Tôi dùng mỹ thực hiện đại chinh phục cổ nhân - chương 1.3 Bị ép cưới
Cập nhật lúc: 2024-07-01 11:16:11
Lượt xem: 9
Thẹn thùng?
Người phụ nữ này lại có thể đem giằng co lúc nãy của chính mình nói thành thẹn thùng! Da mặt thật là cực dày.
Này một câu một cái thẩm tử thật làm cho người ta ghê tởm, hoàn toàn là tự biên tự diễn, đem toàn bộ lời của Phù Liên nói xem là không khí.
Đôi mắt của Phù Liên đều đỏ bùng lên. Đây là không xem bản thân là người mà xem như là gia súc.
Người lúc khó khăn thật sự là dạng người gì cũng đều mốn đến chia một bát canh. (一杯羹-thành ngữ)
Phù Liên cười nhạo một tiếng, trên mặt không một chút hoảng sợ, chỉ có trong mắt cô đã kết một tầng băng mỏng: "Các người đây là bức lương vi xướng?” (ép một cô gái ngoan thành gái m.ạ.i d.â.m, m.ạ.i d.â.m c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c)
Nhìn thấy dáng vẻ âm trầm của Phù Liên nam nhân kia nhịn không được mà lùi về phía sau hai bước, nữ nhân béo cố sức lườm nguýt hắn một cái.
Một tiểu nha đầu nghịch ngợm không cha không mẹ thì có cái gì phải sợ chứ.
"Cái gì mà bức lương vi xương? Tiểu cô nương lớn rồi thì miệng cũng đừng nói bậy. Thẩm là kêu con đi hưởng phúc, biết nhà chồng con có bao nhiêu tiền không?”
"Thật sự là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt, thẩm chính là vì tốt cho con.”
Gặp Phù Liên không nghe lời, nữ nhân lại bắt đầu mắng liên tiếp hai câu, giọng lớn đến rung trời, điển hình cho việc đanh một gậy lại cho một quả táo ngọt. (vừa đ.ấ.m vừa xoa)
Nếu là Phù Liên trước đây, có lẽ thật sự bị dọa sợ, cho nên bị lừa gạt đi.
"Ai da, tiểu hỗn đản!" (từ dùng để chửi đ.ồ kh.ố.n, con ho.a.ng,....)
Nữ nhân mập mạp đột nhiên kêu một tiếng, hóa ra là Phù Ngọc bên cạnh làm loạn, không nói một lời hướng tới trên người nữ nhân béo kia xô đẩy.”
Người phụ nữ béo lảo đảo vì bị xô đẩy, liền không giả bộ nữa, bắt đầu chửi bới, túm lấy cổ áo Phù Ngọc và tát một cái thật mạnh .
"Ca ca!" tiểu Phù Hà bắt đầu khóc ô ô, liền muốn đi tới đó, lại bị Phù Liên túm lấy tay.
Cả người Phù Ngọc bị nhấc lên, cổ áo bị nắm chặt sít sao, gần như ngay lập tức mặt nhỏ vì thiếu dưỡng khí mà đã đỏ bừng.
Phù Liên tức giận đến mức chỉ vào người phụ nữ béo và hét lên: "Ngươi m.ẹ n.ó dám động hắn một chút thử xem!”
Đó thực sự là gào thét, hai từ cuối cùng đều bị ngắt quãng âm, nghe có vẻ vô cùng hung dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-dung-my-thuc-hien-dai-chinh-phuc-co-nhan/chuong-1-3-bi-ep-cuoi.html.]
Bộ dáng này như thể muốn nói nếu bà dám động vào hắn dù là mọt chút thì ta sẽ liều mạng sống mái với bà.
Nữ nhân béo bị tiếng thét của nàng làm cho sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh một tiếng, rồi đem Phù Ngọc ném xuống đất như ném con gà nhỏ, quay đầu nhỏ nhìn nàng đầy khiêu khích.
Ý tứ kia chính là: Ta động đó, ngươi có thế bắt bí ta như thế nào?
Tiểu Phù Ngọc mặt nhỏ đỏ bừng, thở hổn hển ngồi trên mặt đất, chắc chắn ngã rất đau, nhưng cậu vẫn là một tiếng cũng không bật ra.
Phúc Liên tức giận đến nỗi hoàn toàn mất hết lý trí, hai mắt đỏ hoe, xoay người đi vào bếp, lục lọi một trận, vài giây sau trong tay cô cầm con d.a.o làm bếp hướng về phía nữ nhân mập hung hăng lao tới.
Nữ nhân béo nhất thời bị khí thế đáng sợ của nàng làm cho giật mình, hay nói chính xác hơn là bị con d.a.o kia dọa sợ.
Ngày thường, hàng xóm ở quê nhiều nhất chỉ là trỏ mũi mắng nhau hoặc gây gổ một trận khi không vừa mắt nhau, làm sao gặp qua cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông của bà ta vừa nhìn thấy cảnh tượng này, sớm đã nhảy ra xa hai mét.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Phù Liên vẻ mặt bình tĩnh bước nhanh tới, một cước liền đá vào bộ n.g.ự.c mềm mại nhất của người phụ nữ béo!
Nữ nhân béo bị đá xuống đất “ai u” một tiếng và trên bộ quần áo lụa lấm lem bùn đất. Lúc này mới phản ứng lại, lập tức ôm n.g.ự.c trừng mắt, thế mà lại lùi vài bước khi nhìn thấy lưỡi d.a.o sáng.
Sống hơn nữa đời, không sợ lỗ mãng, chỉ sợ không cần mạng.
Phù Liên cầm d.a.o chĩa vào hai người, ánh mắt khiến cho người ta sợ hãi, âm thanh như nhúng một tầng băng:
" Nào, lai thử động vào nó cho ta xem.”
“Ta nói cho các người biết, sau này dám đến lần nữa ta sẽ băm thịt các người ra cho chó ăn.”
“Không tin thì cứ thử xem.”
Nữ nhân mập nhìn nữ tử đầu tóc rối bời, ánh mắt lạnh lẽo như đao trước mặt này, môi đầy đặn co rúm lại, một câu cũng không nói thành thời.
Phù Liên lợi dụng sự khoảng thời gian ngây người của nữ nhân béo lại liều mạng đạp bà ta mấy cước, nhiều lần đều đạp vào nơi ít thịt, coi như trả thù cho Phù Ngọc.
Nam nhân nhanh chóng kéo nữ nhân mập dậy, lăn bò ra sân còn “phi” một tiếng:
“Đợi lão nương!”
“Còn trị không nổi ngươi, nha đầu lì lợm này!”