Tôi là mẹ của nữ chính yếu đuối - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-19 14:38:31
Lượt xem: 365
Mẹ tôi thấy tôi thì càng khóc lớn hơn, chỉ tay vào mặt tôi mắng:
“Đứa con bất hiếu! Dám lén lút bán nhà mà không nói, mày có còn coi ta là mẹ nữa không?!”
Người dân xung quanh không hiểu chuyện nghe vậy, tưởng tôi là kẻ sống dựa vào cha mẹ, lén lút bán nhà của họ mà không quan tâm đến em trai, liền bắt đầu chỉ trỏ vào tôi.
Cái tính nóng nảy của tôi, làm sao có thể chịu đựng được điều này.
Tôi đá mạnh vào em trai: “Cậu có còn mặt mũi không? Căn nhà đó là của tôi, cho cậu ở lâu như vậy đã là tốt lắm rồi.”
Bị tôi đá một cái, em trai tôi ngã ngồi xuống đất: Chị ta đánh tôi! Mọi người hãy nhìn đi! Chị ta còn đánh người!”
“……”
Tôi bị tiếng khóc và la lối ồn ào làm cho đau đầu, đang định đánh em trai một trận thì Tề Vy chạy đến, quỳ một gối trước mặt mẹ tôi.
13.
Tề Vy quỳ trước mặt mẹ tôi, khóc lóc thảm thiết, còn nắm tay mẹ tôi liên tục đánh vào người mình.
“Bà ngoại, đều là lỗi của cháu! Bà cứ đánh cháu đi!
“Ban đầu ba mẹ cháu mua căn nhà này là để cho cậu sống.”
“Nhưng sau khi ba cháu mất, gia đình cháu không còn nguồn thu nhập nào nữa. Mẹ cháu phải bán nhà để lo cho cháu đi học.
“Bà ơi… Bà ơi… Ba cháu mất rồi…”
Khi Tề Vy khóc nức nở, bầu không khí bỗng im bặt.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu được sự tình, và hướng ánh mắt thương cảm về phía Tề Vy.
Một cô bé vừa mới mất cha, nhà còn phải bán để lo cho việc học, đây quả là một bi kịch nhân gian.
Mẹ tôi và em trai bị màn kịch của Tề Vy làm cho choáng váng.
Sau một lúc lâu, em trai tôi chạy đến kéo Tề Vy dậy, chỉ tay chỉ trích: “Nhóc con, sao mày lại nói linh tinh như vậy?”
Tề Vy thấy vậy, giả vờ hoảng sợ, lùi lại một bước: “Cậu ơi, đừng đánh cháu! Cháu sai rồi! Cháu sai rồi!”
Những mọi người bên cạnh không thể nhịn được nữa, cùng nhau tiến lên giữ em trai tôi lại:
“Sao anh lại đánh trẻ con vậy? Trẻ con đáng thương lắm!”
Mọi người bắt đầu quay sang chỉ trích mẹ tôi và em trai.
Mẹ tôi thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo em trai tôi chạy đi.
Khi đám đông tan ra, Tề Vy mới dừng khóc, rút vài tờ giấy, lau khô nước mắt, vẻ mặt khôi phục như ban đầu.
Thực ra, lúc này tôi mở to miệng, thậm chí có thể nuốt một quả táo.
Tôi không thể tin vào mắt mình, kêu lên: “Vy Vy?”
Tề Vy nhìn tôi, nở một nụ cười đắc ý: “Lần sau họ đến nữa, mẹ cứ nói cho con biết, con sẽ đuổi họ đi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Tề Vy: “Con học những thứ này ở đâu ra thế?”
Tề Vy tự hào nói: “Là mẹ dạy con mà. Lần trước ở văn phòng, mẹ nói phải lấy lễ nghĩa làm đầu, nắm vững cách làm, tìm kiếm chứng cứ.”
“???”
Tôi có ý đó sao???
Khả năng suy luận này…
Vượt xa cả người dạy rồi…
Trời ạ! Đây không phải là Tề Vy!
Không! Đây là Tề Vy 4.0!
Cuối cùng nữ chính của tôi cũng đã tiến bộ rồi!!!
Nhưng khi nhớ lại vẻ mặt vừa nãy của Tề Vy. Cô ấy gọi cha mình, khi đối mặt với em trai tôi mà lùi lại sợ hãi, không hoàn toàn giống như đang giả vờ.
Tôi lo lắng hỏi: “Trước đây cậu thường đánh con à?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Tề Vy nhìn tôi, trong mắt thoáng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Con có nhớ cha không”
Tề Vy mỉm cười bình thản: “Không ạ. Ông ấy trước đây cũng không quan tâm đến con lắm. Chỉ là con luôn không hiểu tại sao ông ấy không thích con, con muốn hỏi ông ấy lý do, nhưng giờ cũng không có cơ hội nữa rồi.”
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy chua xót.
Trước khi tôi đến đây, Tề Vy đã chịu rất nhiều tổn thương trong suốt mười mấy năm trưởng thành.
Sự nhút nhát, yếu đuối và không dám phản kháng trước đây của cô ấy đều có liên quan rất lớn đến quá trình trưởng thành.
Tôi vỗ nhẹ lên đầu cô ấy, an ủi: “Không phải lỗi của con, con chỉ là một đứa trẻ, những chuyện của người lớn con không thể quyết định được. Đây không phải lỗi của con đâu”
Ánh mắt Tề Vy lấp lánh niềm vui, ngước nhìn tôi: “Con biết. Hơn nữa sau này con có mẹ rồi mà.”
Nghe câu này, tôi cũng mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-la-me-cua-nu-chinh-yeu-duoi/chuong-5.html.]
Đúng vậy. Sau này, cô ấy đã có tôi bên cạnh rồi.
14.
Tôi và Tề Vy ngồi ở quầy lễ tân của phòng tập võ, nhìn nhau mỉm cười.
Nam Đình xách mũ bảo hiểm, tóc tai rối bù, hùng hổ đẩy cửa bước vào:
“Ai đến gây sự? Cúc Lan, em không sao chứ?”
Tôi gật đầu: “Không sao, bị Tề Vy đuổi đi rồi.”
Khi Nam Đình thấy tôi không sao thì vẻ mặt lo lắng đã tan biến, anh ấy vỗ vai tôi:
“Hú hồn, anh còn tưởng có ai bắt nạt em.”
Tề Vy nhìn cảnh tượng này, dùng ánh mắt đánh giá chúng tôi: “Mẹ, hai người đang giấu con chuyện gì đúng không?”
À… giải thích thế nào đây nhỉ…
Nói ngắn gọn là Nam Đình đang theo đuổi tôi, tôi thì cũng thích ngoại hình của anh ấy và có chút tiền, nên đã đồng ý xem xét.
Nhưng tôi nghĩ rằng mình không nên nói cho Tề Vy biết.
Dù sao trong mắt cô ấy, tôi mới mất chồng không lâu, nếu nhanh chóng có mối quan hệ mới thì sẽ khiến cô ấy cảm thấy không công bằng.
Vì vậy, tôi ấp úng nói: “Chuyện này… thì… nói sao nhỉ…”
Tề Vy thấy tôi mãi không nói ra được, lại rất bình tĩnh:
“Con thấy chú Nam rất tốt, con đồng ý để chú ấy làm ba dượng của con.”
“Gì cơ?” Không phải, tôi cũng chưa đồng ý với Nam Đình mà, sao cô ấy lại đồng ý luôn rồi?
Nam Đình nghe vậy thì cười tươi như hoa:
“Không hổ là học trò của chú, không uổng công chú dạy dỗ cho con mà.”
“???”
Hóa ra hai người này là một phe, đẩy tôi lên thuyền.
Tôi đang định tranh luận với họ về chuyện này, thì một cậu thanh niên mặc đồng phục giống Tề Vy bước vào phòng tập.
Cậu thanh niên này có vẻ ngoài ưa nhìn, ánh mắt toát lên khí chất âm u và lạnh lùng.
Trong lòng tôi ngay lập tức dâng lên một cảm giác không hay.
Cậu ấy đi thẳng đến trước mặt Nam Đình, chậm rãi gọi: “Ba.”
Tôi và Tề Vy đều ngơ ngác.
Sau đó, cậu thanh niên chào Tề Vy: “Thật trùng hợp, em cũng ở đây sao?.”
Tôi và Nam Đình nhìn nhau.
Sau một lúc lâu đứng ngơ ngác, tôi tỉnh lại, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
Đầu tiên, tôi nhìn Nam Đình, giọng điệu lạnh lùng: “Anh nói với em rằng anh độc thân, sao lại có một cậu con trai lớn như vậy?”
Nam Đình ngượng ngùng quay đi, lầm bầm: “Anh đã ly hôn… chẳng phải là độc thân sao?”
Tôi giận dữ lườm anh ấy: “Còn gì chưa nói rõ, mau khai hết ra!”
Nam Đình hít sâu một hơi, rồi bắt đầu trình bày: “Vợ cũ của anh là một bà chủ lớn, bọn anh không hợp tính cách nên đã ly hôn từ sớm, đứa trẻ theo họ mẹ, sống với mẹ. Giữa anh và Nam Hà, không còn liên lạc gì nữa.”
Nghe những lời này, tôi lặng im.
Vậy nên, cậu thanh niên này là Nam Hà, nam chính trong cuốn sách, kẻ bạc bẽo đã xem Tề Vy như một cái bóng.
Và tôi, có thể sẽ trở thành mẹ kế của kẻ bạc bẽo này… và cả mẹ vợ nữa…
Tôi cảm thấy mọi thứ thật hỗn độn.
15.
Trong đầu tôi như có một mớ bòng bong.
Nam Đình có việc, dẫn Nam Hà rời khỏi phòng tập.
Sau khi họ đi, tôi nhìn Tề Vy, vài lần định nói nhưng lại thôi, cuối cùng mở miệng hỏi:
“Con quen Nam Hà à?”
Tề Vy gật đầu: “Anh ấy là chủ tịch hội học sinh, trước đây con có vẽ tranh cho lễ kỷ niệm, nên đã gặp mặt anh ấy.”
Tôi thăm dò hỏi: “Hai đứa có thân quen không?”
Tề Vy suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Tổng cộng chưa nói quá ba câu.”
Không quen lắm… Tôi thở phào một hơi, nhẹ nhõm hơn phần nào.
Tôi tiếp tục hỏi: “Vy Vy, con có thích Nam Hà không?”
Nghe câu hỏi này, khuôn mặt Tề Vy đỏ lên: “Mẹ…”