Tôi là mẹ của nữ chính yếu đuối - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-19 14:39:07
Lượt xem: 383
Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy: “Mẹ đang hỏi thật, con trả lời nghiêm túc đi.”
Thấy tôi không đùa, Tề Vy bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, rồi từ từ nói:
“Con không thích anh ấy. Hơn nữa, Nam Hà đã có bạn gái rồi, lại còn là bạn cùng lớp của con. Cô gái đó có vẻ dịu dàng, gần đây bị Hoàng Cẩn Dao và những người khác nhắm tới, nhưng có vẻ như cô ấy có Nam Hà là chỗ dựa rồi!”
Nghe xong, tâm trí tôi hỗn loạn.
Có lẽ đây chính là hiệu ứng cánh bướm.
Bởi vì sự xuất hiện của tôi mà vận mệnh của Tề Vy trong thế giới của cuốn sách đã thay đổi.
Người bị Hoàng Cẩn Dao bắt nạt đã thay đổi, và người yêu củan Nam Hà cũng thay đổi theo.
Tôi nhíu mày suy tư về những nguyên nhân và hệ quả này.
Tề Vy thấy tôi im lặng quá lâu, tưởng rằng tôi không tin cô ấy, nên tiếp tục giải thích.
“Mẹ, mẹ biết Nam Hà bảo vệ bạn gái như thế nào không?
“Anh ấy đứng ra bảo vệ bạn gái, thách thức Cẩn Dao và những người khác, giúp cô ấy giải quyết chuyện. Nhưng sau lưng Nam Hà, Cẩn Dao càng đối xử tồi tệ hơn với cô ấy.
“Còn nữa, cô gái đó vì điểm số kém mà bị giáo viên nhắc nhở, Nam Hà còn đem mẹ của mình là một nhà tài phiệt ra để đe dọa giáo viên. Từ đó, các giáo viên không quản lý cô gái đó nữa.”
Tôi nhìn Tề Vy: “Con không thích cách bảo vệ như vậy sao?”
Tề Vy rất nghiêm túc lắc đầu: “Mặc dù nhìn như đang bảo vệ, nhưng lại không giải quyết được gì, ngược lại còn làm cho mâu thuẫn thêm lớn. Cuối cùng, cô gái đó chỉ có thể phụ thuộc vào anh ấy, không còn lựa chọn nào khác.”
Nói đến đây, Tề Vy nhìn tôi, mỉm cười nói:
“Vẫn như mẹ nói, mọi việc đều phải dựa vào bản thân. Mạnh mẽ chính là chân lý.”
Những lời của Tề Vy có logic rõ ràng, thể hiện sự mạnh mẽ của một nữ chính trong tiểu thuyết.
Thực ra… Nghe giống như không có hy vọng trong tình yêu.
Nhưng ít nhất cô ấy đã thoát khỏi quỹ đạo yêu đương với Nam Hà, không còn bị tổn thương và tuyệt vọng nữa, tôi cũng không nói gì thêm.
16.
Có câu nói rằng "Mọi sự khởi đầu đều khó khăn."
Khi tôi mới đến đây, tôi đã bỏ rất nhiều công sức để điều chỉnh vận mệnh của Tề Vy khỏi những kịch bản ngược đãi.
Nhưng một khi Tề Vy thay đổi nhận thức, mọi việc sau đó đã thuận lợi hơn rất nhiều.
Khi vào lớp 12, Tề Vy đã xuất sắc vượt qua kỳ thi nghệ thuật.
Mặc dù kiến thức chuyên ngành của cô ấy không tốt lắm, nhưng cô ấy rất siêng năng.
Trước kỳ thi đại học, cô chưa bao giờ ngủ trước 3 giờ sáng.
Nhìn thấy Tề Vy thức khuya dậy sớm như vậy, tôi thật sự cảm thấy đau lòng.
Nhưng Tề Vy lại vui vẻ nói: "Con đang nỗ lực theo đuổi cuộc sống mà con muốn."
Cuối cùng, công sức không phụ lòng người, Tề Vy đã đỗ vào Học viện Mỹ thuật.
Khi Tề Vy vào đại học, cô ấy thường gọi video cho tôi mỗi tuần.
Cô nói về việc vẽ tranh, luôn ánh lên vẻ hào hứng, còn nói các giáo sư ở học viện khen cô có tài năng, có thể theo đuổi nghề này.
Trong thời gian học đại học, cô cũng đã từng trải qua hai mối tình.
Khi yêu, cô luôn cười tươi rói. Nhưng khi phát hiện không hợp, cô cũng rất lý trí mà quyết định chia tay, không để tình cảm chi phối.
Trong những năm qua, Tề Vy xử lý mọi việc đều rất trưởng thành, khiến tôi rất yên tâm.
Còn tôi thì sao? Không lâu sau khi Tề Vy rời nhà, Nam Đình đã cầu hôn tôi:
"Em ở nhà một mình chắc chắn sẽ rất cô đơn, sao em không sống cùng anh? Ít nhất anh cũng có thể làm bạn đồng hành trong việc tập luyện võ cho em."
Tôi liếc anh ta một cái: "Anh hãy tự nhận thức rõ về bản thân đi, kỹ thuật võ thuật của anh chỉ đủ để em ra tay hai chiêu. Em ở bên anh, đơn giản chỉ vì anh có tiền và có ngoại hình thôi."
Nghe vậy, Nam Đình vẫn kiên quyết nắm lấy tay tôi:
"Vậy cũng được! Dù em muốn gì, miễn có anh là đủ."
Vì vậy, ngoài việc là mẹ của nữ chính trong kịch bản, tôi còn có thêm một vai trò mới: mẹ kế của nam chính.
Vì đã là mẹ kế, tôi cũng nên làm một vài việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-la-me-cua-nu-chinh-yeu-duoi/chuong-6.html.]
Vì vậy, tôi đã lợi dụng tư cách của một người lớn, kéo bạn gái của Nam Hà đến phòng tập MMA để học tập, thỉnh thoảng còn kể cho cô ấy nghe một vài câu chuyện.
Kể từ khi quen với Nam Hà, cô ấy đã phải chịu không ít ánh mắt khinh bỉ từ nhà họ Nam, khiến cả người cô trông tiều tụy dần.
Giờ đây, ánh trăng sáng của Nam Hà cũng đã trở về nước, nhìn thấy một cuộc tình tay ba đầy nước mắt sắp diễn ra.
Tôi nghĩ cô gái này nếu đi vào con đường đó thì một phần cũng liên quan đến tôi, nên tôi quyết định giúp đỡ cô ấy một chút.
Nếu cô ấy tỉnh ngộ và rời bỏ Nam Hà, tôi cũng coi như đã làm được một việc tốt.
Nhưng số phận của mỗi người, cuối cùng vẫn phụ thuộc vào sự lựa chọn của chính họ.
Tương lai của cô ấy sẽ ra sao, vẫn phải xem cô ấy tự định đoạt.
17.
Tề Vy tốt nghiệp xong đã tìm được một công việc ở một phòng tranh, trong khi tác phẩm của cô cũng dần tỏa sáng trong giới nghệ thuật.
Sau đó, cô và chủ phòng tranh đã đính hôn, cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều thăng hoa.
Một năm sau khi đính hôn, Tề Vy dẫn bạn trai trở về nhà để tổ chức đám cưới.
Đêm trước ngày cưới, tôi cùng Tề Vy ngủ trong phòng cưới, chờ đợi để tiễn cô lên xe hoa.
Khi đêm đã khuya, Tề Vy trằn trọc không ngủ được.
Tôi hỏi: "Không ngủ được à? Con đang lo lắng gì ư?"
Tề Vy quay đầu nhìn tôi: "Không phải là lo lắng, chỉ là có vài điều con muốn nói với mẹ."
Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.
Tề Vy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc hiếm có: "Mẹ không phải mẹ của con, đúng không?"
Tôi ngạc nhiên, mở to mắt, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Cô ấy thông minh như vậy, phát hiện ra điều này sớm muộn cũng là chuyện bình thường.
Tôi hỏi: "Làm sao con phát hiện ra?"
Tề Vy từ từ trả lời: "Mẹ chưa bao giờ đến trường, càng không bảo vệ con. Mẹ không dạy con cách độc lập, cũng không giúp con đánh nhau. Mẹ không bán nhà của chú, cũng không ủng hộ con theo đuổi ước mơ... Hơn nữa, mẹ bây giờ rất khác với ngày xưa."
Nghe cô nói vậy, tôi khẽ cười. Hóa ra, ngay từ lần đầu chúng tôi gặp nhau, Tề Vy đã phát hiện ra tôi.
Tôi hỏi: "Vậy con nghĩ những thay đổi này là tốt hay xấu?"
Tề Vy cũng nở nụ cười:
"Con thích cuộc sống hiện tại và thích những thay đổi mà mẹ mang đến. Trước khi mẹ đến, cuộc sống của con đầy cảm giác bất lực, nó như có một quỹ đạo cố định mà con không thể chống lại. Nhưng mẹ đã giúp con phá vỡ quỹ đạo đó, để con có thể tự chọn lựa cuộc sống của mình."
Tôi nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Tề Vy, do dự một chút, cuối cùng quyết định nói với cô ấy:
Vịt Trắng Lội Cỏ
"Vy Vy, thực ra thế giới con đang sống là một cuốn tiểu thuyết ngược nên con mới có cảm giác bị ràng buộc.”
“Nhưng ta muốn nói với con, không ai có số phận đã được định sẵn, dù con có cầm kịch bản của tiểu thuyết ngược, vẫn có thể thay đổi tương lai."
Tề Vy nghe xong, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Phản ứng của cô ấy khiến tôi cảm thấy bất ngờ, tôi hỏi: "Con không ngạc nhiên à?"
Tề Vy gật đầu: "Có ngạc nhiên. Nhưng giống như lý thuyết về bộ não, thế giới của chúng ta vốn dĩ đã là hư vô, chỉ là sản phẩm của tưởng tượng."
Tề Vy dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Nhưng mà có sao đâu. Con vẫn yêu cuộc sống của mình, mong chờ mặt trời ngày mai.”
“Thay vì suy nghĩ về những điều con không thể kiểm soát, không bằng nắm bắt hiện tại và tận hưởng bây giờ."
Nhìn Tề Vy, lòng tôi dâng trào cảm xúc.
Cô ấy yếu đuối, không có chính kiến trước đây giờ đã trở nên thông thái và dũng cảm như vậy.
Có lẽ cô ấy chưa phải là nữ chính mạnh mẽ trong tiểu thuyết, nhưng chắc chắn là một người độc lập và quyết đoán.
Tề Vy ngẩng đầu nhìn tôi:
"Vậy mẹ có thể cho con biết danh tính thật của mẹ không?"
Tôi trả lời: "Thực ra, ta chỉ là một độc giả bình thường thấy bất bình…"
Tôi nở một nụ cười tinh quái:
"Hoặc con có thể gọi ta là — thành viên danh giá của Yến Tuyển."