Tôi Quăng Tên B.iến Th.ái Cho Chị Ruột - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-15 19:27:09
Lượt xem: 1,463
Tôi lên tiếng hỏi: “Ba, mẹ, chị đâu rồi?”
Mẹ tôi chỉ khóc nức nở không trả lời tôi.
Ba tôi thở dài: “Chị con, nó… nó vừa mới ngủ.”
À.
Hóa ra chỉ vừa mới ngủ.
Tôi có chút thất vọng, ngồi uể oải trên ghế sofa, lấy hạt dưa trên đĩa trái cây bắt đầu ăn: “Bố mẹ, không phải chị con chỉ là vừa mới ngủ thôi sao? Hai người lại khóc thương tâm như vậy, làm con cứ tưởng chị ấy ch.ết rồi đấy."
“Câm miệng! Chẳng lẽ con hi vọng chị con ch.ết sao?”
Mẹ tôi đột nhiên ngẩng đầu, điên cuồng hét vào mặt tôi: "Nó là chị gái của mày, mà mày lại muốn nó chết. Sao mày lại ác độc như vậy?!"
Tôi nhất thời không nói nên lời: “Ai bảo trông hai người như đang để tang như vậy chứ.”
Mẹ tôi giật lấy đĩa trái cây, giận dữ nói: “Chị gái mày vừa quay về nhà bố mẹ đã ngủ, sao mày không hỏi thăm xem chị mày chị làm sao? Sao mày còn có thể ngồi đây ăn chứ?”
Tôi nhổ hạt dưa trong miệng ra, nhàn nhạt liếc nhìn mẹ hỏi: “Thế chị gặp phải chuyện gì rồi?”
Mẹ tôi lại bật khóc nức nở: “Chị gái mày bị đánh đến mức không ra hình người nữa rồi!”
Tôi cực kỳ vui mừng, vội vàng chạy về phía phòng ngủ của chị: "Chị, chị bị sao vậy? Chị lớn lên xinh đẹp như vậy, sao có thể bị đánh được? Ai dám đánh chị?"
“Mày đừng qua đó, chị mày chỉ vừa mới ngủ thôi!”
Mẹ tôi lập tức đứng dậy, muốn ngăn tôi lại.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Cửa phòng bị tôi đẩy ra, tính của chị tôi trước kia dù cho tôi có cầm cồng chiêng đến đánh bên tai chị ấy cũng sẽ không tỉnh dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-quang-ten-bien-thai-cho-chi-ruot/chuong-8.html.]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng bây giờ, chị ta đã trở nên đặc biệt nhạy cảm, tôi chỉ nói vài câu chị ta đã tỉnh lại.
“A! Đừng mà! Đừng đánh tôi!”
Chị tôi đang nằm trên giường, hai tay ôm đầu, cuộn tròn thật chặt.
Chị tôi hiện tại trông giống như đã già đi tận hai mươi tuổi.
Mái tóc đen dài ngang lưng của chị ta đã bị cắt ngắn, khuôn mặt đầy vết bầm tím, cánh tay trắng như ngọc đầy những vết máu.
Tôi càng thấy thoải mái hơn: “Chị, là em đây, sao chị lại bị đánh thành thế này? Trông chị như bị dọa sợ đến phát điên rồi.”
Cuối cùng chị tôi cũng nhận ra đây không phải là tầng hầm tối tăm đáng sợ đó.
Chị ta ngước lên nhìn chúng tôi một cách thận trọng rồi đột nhiên đứng dậy chạy về phía mẹ tôi: “Mẹ ơi, cứu con!”
“Thẩm Chi Mặc là một tên biến thái, anh ta dùng roi da quất con rất đau, con sắp bị đánh c.h.ế.t rồi!”
Mẹ tôi vội ôm lấy chị gái không ngừng an ủi: “Con gái ngoan của mẹ, đừng sợ, có mẹ ở bên cạnh con.”
Chị gái tôi gào khóc: “Mẹ, Thẩm Chi Mặc sẽ sớm đánh c.h.ế.t con mất, con muốn ly hôn với anh ta!”
Mẹ tôi càng đau lòng hơn, liên tục an ủi: “Được, ly hôn với nó, đợi vết thương của con bình phục,
Ngược lại, ba tôi lại rất bình tĩnh, ông ấy cau mày không bày tỏ thái độ gì.
Tôi yên lặng nhìn về phía mẹ và chị gái.
Tôi thật sự không hiểu, vì sao, ở kiếp trước khi tôi gào khóc đòi ly hôn với Thẩm Chi Mặc
Đổi lại là cái tát trời giáng của ba, sự chửi bới và không thấu hiểu của mẹ.
Còn bây giờ khi chị tôi bị đánh, mẹ tôi lại đau lòng không thôi, liên tục nói muốn ly hôn.
Tôi và chị đều do mẹ sinh ra mà.
Tại sao cách đối xử lại khác nhau lớn như vậy?!