Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi rất thông minh - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-07-31 00:18:37
Lượt xem: 45

21

Tôi rời đi, vẫn không trở về nhà.

Sau vài ngày suy nghĩ, tôi quyết định vào đại học Thanh Hoa, tôi phải sớm chuyển đến Bắc Kinh.

Sau bữa tiệc chia tay thầy cô, tôi mua vé máy bay, sắp rời xa quê hương.

Cha mẹ liên tục gọi điện cho tôi, cầu xin tôi về nhà, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Tôi quyết định vứt chiếc điện thoại cũ xuống sông, cắt đứt liên lạc.

Giờ tôi cảm thấy tự do hơn.

Tôi vui vẻ xách theo một túi hành lý nhỏ ra sân bay, cảm thấy hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Đây là niềm vui của cuộc đời mới.

Tuy nhiên, niềm vui không kéo dài lâu vì tôi gặp Chu Diệp.

Nó đứng đợi tôi ở sân bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-rat-thong-minh/chuong-20.html.]

Tôi nhíu mày đi tới, nó đưa tôi một bó hoa, cười ngọt ngào: "Nghe thầy cô nói, hôm nay chị đi Bắc Kinh, em đến tiễn chị."

Nhìn qua, có vẻ như nó thực sự muốn tiễn tôi.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Nhưng ánh mắt thể hiện sự khinh miệt và đắc ý đó vẫn không thay đổi. 

"Mày lại muốn khoe khoang cái gì nữa?" Tôi vứt bó hoa vào thùng rác.

Chu Diệp cười nhếch mép: "Tôi không khoe khoang gì đâu, tôi chỉ muốn cảm ơn chị đã ép mẹ phải lựa chọn. Nếu chị không ép, bà ấy chắc chắn sẽ chấp nhận chị, chị cũng có thể ở biệt thự, đáng tiếc..."

Nụ cười của Chu Diệp không thể giấu được: "Đáng tiếc, chị nhất định ép mẹ phải lựa chọn, bà ấy rất tức giận, cha cũng rất tức giận. Chị quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng chỉ dựa vào danh hiệu thủ khoa tỉnh thì có thể lật đổ tôi sao?"

"Chị ngoài cái danh hiệu thủ khoa tỉnh ra thì chẳng có gì nữa, cha mẹ ghét chị suốt mười ba năm, họ sẽ không yêu thương chị nữa, họ chỉ yêu tôi thôi."

Tôi cảm thấy chán nản: "Nói xong chưa?"

"Chị không đau lòng sao? Cuối cùng cha mẹ vẫn chọn tôi đấy." Chu Diệp rất muốn thấy tôi buồn, khóc một trận lại càng tốt.

"Tôi chẳng có gì để buồn, ngược lại là mày, sắp phải buồn rồi, tranh thủ chút thời gian sống trong biệt thự đó đi." Tôi cười nham hiểm, rồi bỏ đi.

"Đi từ từ nhé, tôi sẽ một mình tận hưởng tình yêu của cha mẹ trong biệt thự, hì hì."

Loading...