Tôi rất thông minh - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-07-31 00:21:09
Lượt xem: 148
23
Tôi tiếp tục tập trung vào việc học và sự nghiệp của mình.
Ngay khi năm học thứ hai vừa khai giảng, tôi lại kiếm được một khoản lớn, đồng thời cổ phiếu của tôi tiếp tục tăng vọt, tạo ra một thời kỳ đỉnh cao.
Chỉ trong một đêm, tôi thu về gần năm mươi vạn.
Tính toán một chút, tôi đã ở Bắc Kinh một năm, số tiền trong tay đã vượt qua bảy trăm vạn!
Một phần là lợi nhuận từ cổ phiếu, một phần là từ khởi nghiệp, một phần lớn còn lại đến từ việc trúng xổ số.
Tôi đã mua vé số ở Bắc Kinh mười mấy lần, trúng năm lần, tổng thu nhập đạt ba trăm năm mươi vạn.
Tôi cảm giác như mình bị đám người trong ngành xổ số phát lệnh truy nã, rất nhiều người để ý đến tôi, tò mò tôi là loại người thần thánh gì, khiến tôi phải cẩn thận mỗi khi mua vé số.
Vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai, tài sản của tôi chính thức vượt mốc một ngàn vạn.
Cũng vào ngày này, dì tư nói cho tôi một tin tức, cha mẹ tôi đã bán căn biệt thự ở tỉnh thành, mang theo Chu Diệp trở về quê.
Chu Diệp giờ không còn tâm trí học hành, ngày nào cũng ở nhà làm "vua một vùng", thường xuyên nổi điên mắng chửi cha mẹ.
Cô ta chê cha mẹ vô dụng, ngay cả biệt thự cũng không thể ở được.
Tôi cảm thấy buồn cười.
Cuối cùng, Chu Diệp đã bộc lộ bản chất thật trước mặt cha mẹ, không còn giả vờ được nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-rat-thong-minh/chuong-22.html.]
Như thế, cha mẹ sẽ ngày càng cực khổ.
Họ cũng cố gắng liên lạc với tôi, hy vọng tôi trở về, dù sao tôi cũng rất có tiềm năng, tương lai chăm sóc họ không thành vấn đề.
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
Nhưng tôi đã trực tiếp chặn họ, hoàn toàn không có ý định quay về.
Tuy nhiên, trước Tết Nguyên Đán, ông chú bệnh nặng phải nhập viện.
Tôi không quan tâm đến những người họ hàng khác, chỉ đặc biệt quan tâm đến ông chú.
Vì vậy, tôi mặc áo ấm thật dày, trở về quê, đến bệnh viện thăm ông chú.
Dì tư vừa lúc có mặt ở đó, thấy tôi trở về thì vui mừng kéo tay tôi: "Tiểu Nhược trở về rồi, ôi, lại xinh đẹp hơn trước, nhìn là biết là người thành công!"
Tôi mỉm cười, đưa cho bà ấy một phong bì đỏ, coi như là phí tình báo.
Bà ấy vui vẻ không ngừng, rồi chỉ vào phòng bệnh: "Ông chú luôn nhắc đến con, mong con quay về, ông ấy có chuyện muốn nói với con, có khả năng liên quan đến cha mẹ con."
Tôi hơi ngạc nhiên, ông chú không thân thiết với gia đình tôi, muốn nói gì về chuyện của cha mẹ tôi cơ chứ?
"Có lẽ là khuyên con tha thứ cho cha mẹ, ôi, dù sao cũng là người thân, cha mẹ con giờ cũng rất khổ sở, em gái con ngày nào cũng làm loạn, phiền phức lắm."
Dì tư suy đoán.
Tôi hỏi: "Gần đây cha mẹ con thế nào rồi?"
"Nhà ở khu vực thành phố đã bán hết, giờ đang thuê một căn nhà cũ nát, cuộc sống khổ sở như xưa, con còn nhớ thời thơ ấu không? Nghèo đến mức một tuần không ăn nổi thịt, vẫn là dì thường xuyên giúp đỡ." Dì tư thừa cơ tranh công.