Tôi Thấy Được Hào Quang Ngôi Sao - Chương 9: FULL
Cập nhật lúc: 2024-10-13 18:58:06
Lượt xem: 896
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi, lúc mười hai giờ đêm qua có một cuộc gọi nhỡ từ số lạ.
Có thể là Bạch Yến Từ gọi, cũng có thể là cảnh sát tìm thấy số của tôi ở vị trí liên lạc đầu tiên trong danh bạ của cậu ta.
Trong đầu tôi hiện lên bóng dáng Bạch Yến Từ ngồi dưới mưa đêm hôm đó.
Chẳng trách hôm đó sắc mặt cậu ta rất kém, lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Lúc đó cậu ta đã biết điều gì rồi sao?
Biết rằng bản thân đã sa ngã đến mức không thể quay đầu lại được nữa rồi sao?
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Phó Nguyên An gọi đến.
Rõ ràng tin tức Bạch Yến Từ và Sở Ân sử dụng ma túy đã bị tung ra, Weibo trực tiếp bị sập.
Phó Nguyên An im lặng hồi lâu sau khi bắt máy, nói: "Cô đừng tự trách, cô không nợ cậu ta gì cả."
Tôi: "?"
Phó Nguyên An coi sự im lặng của tôi là ngầm thừa nhận, tiếp tục nói: "Đừng nghe những lời người khác nói, cho dù năm đó cô không đưa cậu ta vào nghề, cậu ta cũng sẽ phải đối mặt với đủ loại cám dỗ."
"Tôi không phải loại người hay tự trách mình." Tôi thực sự không nghe nổi nữa, ngắt lời anh ta: "Con người luôn tham lam, điều đáng sợ nhất là một người vừa có tiền vừa có lòng tự trọng quá cao nhưng lại không đủ khả năng tự chủ."
"Tình cảnh của Bạch Yến Từ ngày hôm nay không liên quan gì đến tôi."
"Tôi chưa bao giờ lấy lỗi lầm của người khác để trừng phạt bản thân, người khác cũng đừng hòng dùng đạo đức để ép buộc tôi."
Đầu dây bên kia khựng lại: "Cô còn bao lâu nữa mới đến, tôi đã ngồi xổm ở ven đường được nửa tiếng rồi."
Tôi: "..."
Tôi nhìn quãng đường còn lại mất khoảng nửa tiếng nữa, mặt không đỏ tim không đập nói:
"Còn ba phút nữa."
-
‘Vân Yên’ đã giúp Phó Nguyên An giành được giải thưởng điện ảnh cao quý nhất dành cho diễn viên mới trong nước.
Ngày anh ta nhận giải, tôi đang lái xe trên đường đến Vân Nam, hai ngày sau mới xem lại buổi lễ trao giải ở bờ hồ Nhĩ Hải.
Trên màn hình, Phó Nguyên An để tóc húi cua, chỉ cần khẽ nhếch mép cũng đủ khiến cả khán đài hò reo.
Anh ta cầm cúp nói: "Người tôi muốn cảm ơn nhất khi nhận được giải thưởng này chính là quản lý của tôi, Kiều Hi, trong mắt tôi cô ấy là một cái bug, luôn làm những điều bất ngờ, luôn mang đến cho người khác niềm vui, cô ấy xứng đáng là người quản lý vàng."
Người dẫn chương trình hỏi anh ta, anh ta nghĩ mình là người như thế nào.
Phó Nguyên An suy nghĩ một chút, nở nụ cười tinh quái.
Anh ta nhìn vào ống kính, lại như thể đang nhìn tôi qua ống kính mà nói: "Tôi là tác phẩm thủ công hoàn hảo nhất do một người nào đó tạo ra."
Tôi không nhịn được bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-thay-duoc-hao-quang-ngoi-sao/chuong-9-full.html.]
Anh ta tiếp tục nói: "Ngoài ra còn có một việc nữa muốn tuyên bố."
Phó Nguyên An hít sâu một hơi, hôn lên chiếc cúp, sau khi tỏa sáng rực rỡ, anh ta trở về với cuộc sống bình dị.
“Tôi muốn giải nghệ."
Cả khán đài ồ lên.
Phó Nguyên An nói: "Cảm giác đứng ở đây tôi đã được trải nghiệm rồi, đời người ngắn ngủi, tôi còn muốn tiếp tục chinh phục những lĩnh vực khác."
Anh ta dừng lại một chút, cười nói: "Lý do quan trọng nhất là, có người nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ động lòng với tác phẩm thủ công nữa, vậy thì tôi sẽ không làm tác phẩm thủ công nữa."
Tôi chỉ có thể dùng một từ để hình dung điều này.
Bốc đồng.
Nhớ ra mình vẫn chưa chúc mừng anh ta, tôi cầm điện thoại chụp một bức ảnh hồ Nhĩ Hải gửi qua.
Chữ còn chưa gõ xong, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc:
"Tôi nghĩ em tự chụp một bức thì tôi sẽ thích hơn."
Tôi quay đầu nhìn, thấy Phó Nguyên An đeo kính râm, phong trần bước tới. Anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng kịp rồi."
Tôi nhìn anh ta từ đầu đến chân: "Sao anh lại đến đây?"
"Em còn chưa cho tôi câu trả lời mà?"
"Câu trả lời gì?"
"Thì… Em không bảo thứ bền vững hơn tình yêu là mối quan hệ lợi ích sao? Vậy chúng ta tiếp tục phát triển mối quan hệ đó đi."
Tôi hơi bối rối: "Anh không nhận được đơn nghỉ việc của tôi à?"
Phó Nguyên An ho nhẹ: "Nhận rồi. Nên tôi muốn hỏi, công ty mới của em có tuyển người không? Tôi đưa nghệ sĩ của công ty mình đến đầu quân cho em."
Tôi: "..."
Tôi không để ý đến anh ta, tiếp tục đi dọc bờ biển.
Phó Nguyên An sải bước theo sau, lải nhải không ngừng:
"Em suy nghĩ lại đi, đợi khi quan hệ của chúng ta vững chắc rồi, hãy chuyển sang thứ tình yêu không bền vững kia."
Tôi đáp: "Xem tình hình đã."
"Tình hình thế nào thì em mới cân nhắc?"
Tôi nhìn ánh hoàng hôn buông xuống mặt biển xanh thẳm, tựa như ánh sao lấp lánh, bất giác nở nụ cười:
"Đợi đến khi những ngôi sao mà tôi để mắt tới tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu của riêng mình và có những con đường sự nghiệp rộng mở."
Hết.