Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Thấy Được Hào Quang Ngôi Sao - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-13 18:58:05
Lượt xem: 919

Tôi đứng ở cửa không nhúc nhích nói: "Nói chuyện ở đây luôn đi."

Bạch Yến Từ dập tắt thuốc, đưa tay xoa mặt, một lúc sau mới đứng dậy dựa vào tường nhìn tôi.

Cậu ta nói: "Chị thất vọng về tôi lắm đúng không, sau khi chị đi, tôi như rơi từ trên mây xuống vực sâu..."

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cậu ta đã thay đổi quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, quầng thâm dưới mắt cũng rất đậm, như thể đã lâu không ngủ.

Tôi nén lại sự kinh ngạc trong lòng, nói thật: "Tôi biết cậu sẽ không còn thuận lợi nữa nhưng không ngờ lại nhanh như vậy."

Cậu ta cười tự giễu: "Chị có biết vì sao những năm gần đây tính khí tôi ngày càng xấu đi không?"

Tôi: "..."

Câu hỏi này thật ngu ngốc, tôi không muốn trả lời.

Bạch Yến Từ tự nói một mình: "Bởi vì giới giải trí này quá thực dụng, tôi không có gia thế cũng chẳng có quan hệ, tôi chỉ có chị, hai chúng ta từng bước từng bước leo lên. Năm đó khi nhận được giải thưởng Tân binh xuất sắc nhất, tôi cứ ngỡ chúng ta đã vượt qua được giai đoạn khó khăn. Nhưng không phải vậy, tôi phải nhường vai cho những tân binh có gia thế, phải cúi đầu khom lưng lấy lòng cháu trai của đạo diễn, tôi chỉ có thể dựa vào chút hư danh đó để duy trì thể diện nhưng đeo mặt nạ lâu rồi sẽ thành thói quen."

Bàn tay buông thõng bên hông cậu ta nắm chặt rồi lại buông ra:

"Tôi thật sự... Thật sự không ngờ rằng mối quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ trở nên xa cách như vậy."

Tôi im lặng lắng nghe cậu ta nói hết.

Bạch Yến Từ chắc là tự ý chạy đến đây, đầu tóc rối bời, thậm chí cũng không chải chuốt gì.

Nhưng trong khoảnh khắc này, tôi lại thấy được một chút bóng dáng của cậu ta năm xưa.

Bạch Yến Từ năm đó chân thành, không hề giấu giếm tôi bất cứ điều gì.

Nhưng Bạch Yến Từ đó đã không còn tồn tại nữa rồi.

Tôi thản nhiên nói: "Cậu đối xử với tôi như vậy cũng không phải do thói quen mà là vì cậu cảm thấy tôi không thể mang đến cho cậu những tài nguyên và bối cảnh ưu việt. Bạch Yến Từ, cậu lừa dối bản thân mình thì được nhưng đừng lừa dối tôi."

Như bị chạm vào chỗ đau, Bạch Yến Từ đột nhiên kích động: "Không phải vậy!"

Tôi cười khẩy: "Cậu yêu cầu đổi quản lý chẳng phải vì điều này sao?"

Bạch Yến Từ sững người: "Không phải tôi yêu cầu... Hi Hi, giữa chúng ta có hiểu lầm đúng không, chúng ta nói rõ ràng, mọi thứ đều có thể trở lại như xưa."

Cậu ta đưa tay muốn kéo tôi, tôi nghiêng người tránh né.

Cậu ta có thể không nói dối, đúng là không phải cậu ta đề xuất.

Nhưng ông chủ sẽ không bịa đặt chuyện, khả năng cao hơn là Bạch Yến Từ đã để lộ ý nghĩ này trong lúc trò chuyện, hoặc có chút bất mãn với tôi nên đã bị ông chủ ghi nhớ trong lòng.

Những điều này giờ đã không còn quan trọng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-thay-duoc-hao-quang-ngoi-sao/chuong-8.html.]

Từ khi cậu ta đối xử với tôi như người sai vặt, áp dụng chiến tranh lạnh với tôi, bắt tôi nhịn đau dạ dày để chiều theo sở thích bệnh hoạn của cậu ta.

Tôi đã không còn kỳ vọng gì vào cậu ta nữa rồi.

"Bạch Yến Từ, chúng ta đường ai nấy đi."

Tôi bước ngang qua cậu ta, cậu ta đột nhiên đưa tay nắm lấy tôi, như thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, im lặng hồi lâu mới nói:

"Tôi thật sự... Chỉ còn lại mình chị thôi."

Ngôi sao hàng đầu một thời, giờ đây lại đáng thương cầu xin tôi.

Cậu ta dồn hết kỹ năng diễn xuất nhiều năm trau dồi lên người tôi.

Hừ.

Ánh sao của Bạch Yến Từ tuy đã mờ nhạt nhưng vẫn còn le lói.

Tôi gỡ tay cậu ta ra, một lần nữa vạch trần cậu ta không chút lưu tình: "Cậu còn nhiều thứ lắm, danh tiếng, tài nguyên, chỉ cần biết giữ mình một chút, vẫn có thể sống tốt trong giới giải trí này. Nhưng cậu không cam tâm dừng lại ở đó, cậu muốn tôi giúp cậu trở lại đỉnh cao nên mới nói ra những lời này."

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta:

"Cậu thật sự khiến tôi thấy ghê tởm."

Nói xong, tôi đi thẳng vào nhà, đóng sầm cửa lại.

Không biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu mưa, tí tách rơi xuống, tôi tắm rửa xong đi ra, nhìn xuống dưới qua cửa sổ.

Chỉ thấy Bạch Yến Từ đội mưa ngồi trên ghế dài dưới lầu rất lâu, rất lâu.

Lâu đến mức đèn đường tắt ngấm, cậu ta mới đứng dậy, từng bước đi ra ngoài.

Cậu ta đang nghĩ gì vậy? Oán hận, hối hận, hay là hồi tưởng về quá khứ.

Nhưng tất cả đều không liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi chỉ biết ngày mai trời quang mây tạnh, là một ngày đẹp trời.

-

Ngày Phó Nguyên An đóng máy, tôi đến sân bay đón anh ta, trên đường đột nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Viên, cô bé nói năng lộn xộn, giọng nghẹn ngào:

"Chị Kiều, Bạch lão sư xảy ra chuyện rồi!"

Tôi tấp xe vào lề đường mới hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cô bé nức nở nói: "Dạo này tâm trạng của Bạch lão sư rất tệ, thường xuyên đi chơi với Sở Ân, cũng không cho em đi theo. Mỗi lần đều say xỉn trở về, sau đó anh ấy bắt đầu lén lút chuyển tiền từ thẻ, tối qua... Tối qua nửa đêm cảnh sát gọi điện cho em, nói Bạch lão sư bị bắt vì sử dụng ma túy, sao lại như vậy chứ, tại sao anh ấy lại làm vậy!"

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Loading...