Tôi Thuộc Về Tổ Quốc, Cũng Thuộc Về Em - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-11 15:26:49
Lượt xem: 254
"Trần Hoài, cậu cũng không còn nhỏ nữa, phải giải quyết tốt vấn đề cá nhân thì mới có thể toàn tâm toàn ý cống hiến cho công việc."
Chính ủy dặn dò vài câu đầy ẩn ý, sau đó chỉ tay về phía tôi.
"Tổ chức ra lệnh cho cậu, hãy hẹn hò với cô ấy, cậu có đồng ý không?"
Tinh Lan
Trần Hoài nheo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, đến khi anh đứng trước mặt tôi, tôi mới nhận ra anh còn cao hơn tôi tưởng tượng.
Khi đứng trước mặt tôi như vậy, bóng hình anh phủ xuống tạo cho tôi một áp lực cực lớn.
Men rượu trong tôi bỗng chốc tan biến, bây giờ tôi mới cảm thấy hơi hối hận.
Đây là cái tình huống gì thế này, chắc chắn giờ anh đang nghĩ tôi là một đứa tâm thần trốn trại quá. Những người lính khác vẫn ngồi im trên ghế nhưng họ đều liếc mắt nhìn chúng tôi với khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Làm tôi càng thêm lúng túng, ngón chân co quắp mà cười gượng gạo một tiếng.
"Cái kia, tôi..."
"Báo cáo chính ủy, tôi đồng ý!"
???
Tôi há hốc mồm, vậy là xong rồi sao?
Thì ra mẹ tôi nói không sai, quốc gia thực sự cấp bạn trai kìa!
Trong toa xe vang lên tiếng cười ồ, những người lính ở bên cạnh vỗ tay hò reo.
"Hôm nay là ngày gì thế này, tiểu đoàn trưởng Trần ra ngoài nhặt được một cô bạn gái."
"Báo cáo chính ủy, em cũng muốn có bạn gái, bao giờ thì tổ chức mới giải quyết cho em?"
"Đi đi đi, nhóc con mới 20 tuổi, vội cái gì!"
Giữa những tiếng cười đùa ồn ào, mặt tôi đỏ bừn, xấu hổ cúi gầm mặt xuống , rồi tôi nhìn thấy một bàn tay thon dài đẹp đẽ đưa ra trước mặt mình.
Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, ngón tay rất dài, xương khớp đều đặn, quả thực là hiện thân của sức mạnh và vẻ đẹp.
"Chào em, bạn gái, anh là Trần Hoài."
Giọng nói anh trong trẻo, rất nam tính, tôi như bị điện giật.
Tôi ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, sau đó mới hoàn hồn mà vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay anh.
"Chào, chào anh, em là Hạ Tình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-thuoc-ve-to-quoc-cung-thuoc-ve-em/chuong-2.html.]
3. Quê tôi là một thành phố biển, mỗi mùa hè, đơn vị của Trần Hoài sẽ đến đây huấn luyện trên biển trong vòng bốn tháng. Tôi và Trần Hoài trao đổi số điện thoại, kết bạn Wechat, chúng tôi cùng nhau xuống tàu cao tốc, anh oai phong leo lên xe tải quân sự vẫy tay chào tôi.
"Cuối tuần sau anh được nghỉ một ngày, lúc đó anh sẽ đến tìm em..."
Tôi đứng chôn chân tại chỗ mà dõi theo chiếc xe tải quân sự khuất dần, trên đường bụi bay mù mịt, khuôn mặt Trần Hoài ẩn hiện trong màn bụi mờ ảo như một giấc mơ.
Mãi cho đến khi về đến nhà tôi vẫn còn ngơ ngẩn.
Mẹ tôi thấy tôi như người mất hồn thì châm chọc.
"Tiểu Nhã cũng lấy chồng rồi đấy, cả ký túc xá các con giờ chỉ còn mỗi mình con. Sao thế, nhìn người ta có đôi có cặp nên tủi thân hả?"
Tôi lắc đầu.
"Mẹ, con có bạn trai rồi."
Mẹ tôi: "Hừ, con á, lấy đâu ra?"
Tôi: "Quốc gia cấp cho."
Mẹ tôi trợn mắt.
"Trời chưa tối mà con đã nằm mơ giữa ban ngày rồi hả."
Tôi cũng có cảm giác như đang mơ nhưng khi lấy điện thoại ra xem, trong danh sách bạn bè Wechat, mục đầu tiên chính là cái tên "Trần Hoài".
Tôi click vào ảnh đại diện của anh xem dòng thời gian.
Lướt vài trang, toàn là những tin tức về chính trị, hơi nhàm chán. Tôi thoát ra, một lúc sau lại thấy dòng thời gian của anh cập nhật.
Tôi vội vàng click vào.
"Thoát ế rồi, đã có bạn gái."
Trong ảnh, tôi mặc một chiếc váy trắng, đang vẫy tay chào anh từ xa, tầm nhìn mờ ảo, không nhìn rõ mặt, chắc là bức ảnh anh vừa chụp trên xe tải quân sự.
Tim tôi bỗng đập rộn ràng, mặt cũng đỏ bừng, không kìm được mỉm cười ngây ngô trước màn hình điện thoại.
Anh nghiêm túc thật sao?
Vậy là chuyện vừa rồi không phải là mơ, cũng không phải là trò đùa.
Mẹ tôi bưng đĩa hoa quả ra thấy bộ dạng của tôi thì nhăn mặt nói.
"Ôi chao, mê trai như thế này, không biết lại đang xem anh minh tinh nào đây."