Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:01:02
Lượt xem: 130
Trình Dao Dao giống như ánh sáng, chiếu sáng con đường phía trước đầy đen tối của Tạ gia. Cô miêu tả tương lai tốt như vậy, làm người Tạ gia đã quen cực khổ nhất thời không dám tin.
Mặt Tạ Tam không chút thay đổi nói: “Cháu đi học, trong nhà làm sao bây giờ?”
Bà Tạ tức giận nói: “Nếu cháu có thể thi lên đại học, bà nội c.h.ế.t cũng nhắm mắt, cháu còn quan tâm cái này làm gì! Chuyện này bà suy nghĩ kỹ một chút, Dao Dao, cháu cất kỹ sách trong phòng, tin tức này đừng truyền đi, tránh rước họa vào thân.”
“Vâng.” Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Bà Tạ không ăn cơm tối, chắp tay sau lưng đi về phòng. Mỗi lần bà gặp được chuyện lớn gì đó, đều muốn ở trong phòng tự mình suy nghĩ, nghĩ ra thêm một cái điều lệ.
Trình Dao Dao và Tạ Phi thu dọn sách trong phòng, Tạ Phi hâm mộ nhìn tập tài liệu giảng dạy này, cô giống Tạ Tam, chưa từng đi học đọc sách, là bà nội và anh trai dạy chữ.
Trình Dao Dao lấy mấy quyển tài liệu giảng dạy tiểu học và một quyển truyện cổ tích không gây rắc rối cho cô: “Xem không hiểu gì thì đến hỏi chị.”
“Vâng!” Tạ Phi cầm sách vui vẻ ra ngoài.
Trình Dao Dao kỳ quái tìm khắp nơi trong phòng, cũng không tìm được quyển xuân cung đồ kia, đoán chắc Tạ Tam thừa dịp bà nội không chú ý xử lý rồi.
Cơm tối có một nồi cháo đậu xanh và bánh cao lương, cho thêm chút đường, ngọt ngọt mát lạnh, một đĩa dưa chuột muối chua và một đĩa rau tía tô ướp, kí©h thí©ɧ ngon miệng. Một mình Tạ Tam bê bát ngồi trên bậc thang ngoài sân ăn, giống như giận dỗi ai đó.
Trình Dao Dao híp mắt, bê bát đi tới.
Tác giả có lời muốn nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-279.html.]
Anh Tạ Tam: Bảo bảo, ủy khuất.
Dao Dao: Anh ủy khuất cái rắm, quyển sách kia giấu đâu rồi?
Gió nông thôn gần tối mang theo mùi hương cỏ tươi bị hong khô. Ráng mây đỏ chậm rãi bao phủ từ phía chân trời, đem bầu trời nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt, cũng bao phủ một lớp lụa mỏng êm dịu xung quanh sân nhỏ.
Lưng Tạ Tam rộng lớn, phía sau cổ phơi nắng chuyển thành màu lúa mì, cả người to lớn như vậy nhất định phải ngồi trên bậc thang ăn gì đó, đôi chân dài duỗi ra thật xa.
“Cứng đầu cứng cổ.” Trình Dao Dao nhớ tới lời đánh giá Tạ Tam của bà Tạ, không ngừng cười trộm, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá sau lưng Tạ Tam: “Này.”
Tạ Tam thờ ơ.
Mắt Trình Dao Dao nhìn mặt đất, gạch đá xanh bóng loáng như gương, mỗi ngày Tạ Phi quét dọn rất sạch, cô ngồi xuống. Cô ngồi rất gần Tạ Tam, gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Tạ Tam.
Trình Dao Dao nghiêng đầu nhìn hắn, vết thương trên gương mặt Tạ Tam đỏ lên, một dấu tay như ẩn như hiện, nhìn rõ nhất là mấy vết thương trên cánh tay, chổi lông gà quất xuống, từng cái từng cái lằn lên, có thể thấy bà Tạ không lưu tình chút nào.
Tạ Tam bê bát đến cạnh miệng, uống mấy ngụm hết bát cháo đậu xanh. Trình Dao Dao nhân cơ hội ngọt ngào nói: “Em không uống hết được, chia một nửa cho anh.”
“Không cần.” Tạ Tam lau miệng, cắn một miếng bánh cao lương, lúc nhai nuốt gân cổ nhô lên, hầu kết động động, dùng sức nuốt lương thực khô khan.
Trình Dao Dao híp mắt: “Tạ Tam, anh nhìn em.”