Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-09-01 19:18:36
Lượt xem: 112
Tạ Tam nắm tay cô : «Anh biết em Dao Dao ra mặt vì anh. Nhưng con trai của bà ấy mất rồi, em không nên nói chuyện này. Nếu người trong thôn nghe thấy, sẽ nói em bất kính với người già ! »
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, vẻ mặt suy nghĩ gì đó. Tạ Tam nói : « Em ngoan một chút, nếu hôm nay anh không ở đây, em làm sao bây giờ ? Mọi chuyện đều có anh, lần sau không được xúc động như vậy. »
Trình Dao Dao tức giận muốn lên tiếng, Tạ Tam vuốt xuôi cái mũi của cô, nhàn nhạt bổ sung: “Nếu bà nội biết em nói như vậy, bà sẽ tức giận.”
« …Không được mách lẻo ! » Trình Dao Dao dập tắt tâm tư vật lộn với bà Lâm.
Hai người thoải mái đợi một lúc, thím Ngân Quế đi đến, cười nói : «Chiêu ca nhi, Dao Dao, chúng ta lên xe đi. Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta còn vội vào huyện. Bà Lâm già nên hồ đồ, chúng ta nói bà ấy rồi ! »
Tạ Tam nhìn Trình Dao Dao. Thím Ngân Quế ở sát vách Tạ gia, con người không tệ, Trình Dao Dao quyết định cho bà mặt mũi, nói : «Em nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đi thôi. »
Thím Ngân Quế thân thiết nắm tay Trình Dao Dao nói : « Con gái đến từ thành phố luôn biết đạo lý vừa rộng lượng ! »
Ba người quay lại xe máy kéo, mấy người phụ nữ khác đã sớm trông mong, lúc này rối rít nói : «Miệng bà Lâm thối quá ! »
« Đúng vậy. Ngồi xe nào mà chả xóc nảy, bà quý giá như thế, tự mình đi đi ! »
« Tạ Tam, cháu đừng để ý tới bà ấy. Nhanh lái xe đi thôi, chúng ta còn phải vào huyện đổi đồ nữa ! »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-410.html.]
Tạ Tam đỡ Trình Dao Dao lên xe, chờ Trình Dao Dao ngồi xuống, im lặng nhìn mọi người một lượt, xoay người đi về ghế lái. Xe ầm ầm kêu lên, tiếp tục lên đường.
Thím Ngân Quế và Kim Ny ngồi cạnh Trình Dao Dao, mọi người cười đùa nói chuyện với Trình Dao Dao, giống như sợ Trình Dao Dao cãi nhau với Lâm Vương thị. Trong lòng Trình Dao Dao buồn cười, liếc nhìn Lâm Vương thị. Bà ta nhìn lại nhưng không cãi nhau, cong lưng im lặng. Hai chân khô gầy giữ chặt cái rổ, đôi mắt giống như con dơi nhìn trái nhìn phải, giống như sợ ai đó cướp trứng gà của bà.
Trên đường bình yên, lúc đến huyện đã 7,8 giờ, trời sáng rõ, trong huyện ồn ào náo nhiệt. Đám người đến cổng huyện lập tức xuống xe, Tạ Tam lái máy kéo đến nhà máy phân hóa học, sau đó đỡ Trình Dao Dao xuống xe, bê trái cây xuống nốt.
Tạ Tam phải đưa đồ đến văn phòng giám đốc xưởng, hắn dặn dò Trình Dao Dao : «Chờ anh một lúc, không được chạy lung tung. »
Trình Dao Dao ngoan ngoãn đi đến cổng gác chờ.
Ông lão trông coi cổng nhà máy phân hóa học biết Trình Dao Dao, dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp như vậy : « Thanh niên trí thức Trình, hôm nay vào huyện đi dạo với Tiểu Tạ sao ? »
«Ông Chu. » Trình Dao Dao ngọt ngào chào hỏi ông lão trông coi cổng, cô đưa một rổ rau xanh cho ông: “Rau mà cháu, mang cho ông ăn thử. »
Ông Chu vui vẻ nếp nhăn khóe mắt nheo lại : « Lại nhận được đồ tốt của hai cháu ! Gần đây đồ ăn ở cửa hàng bán lẻ rất ít, sáng sớm hôm qua ông phải xếp hàng mới mua được ít rau dập nát, rau của nhà cháu tươi non quá! »
Trình Dao Dao đắc ý: “Đúng không ạ, đây là rau nhà cháu tự trồng đấy ạ ! »
Ông Chu cười hớn hở đưa đồ cho cô : « Ông cũng giữ lại đồ tốt cho cháu này ! »