Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 745

Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:00:54
Lượt xem: 142

Hàn Nhân kéo cô: “Cô đang suy nghĩ cái gì vậy, mau đi ngủ thôi, cô nằm vào bên trong đi.”

Trình Dao Dao vội vàng nằm vào trong. Hàn Nhân nằm trong cùng, Trình Dao Dao nằm giữa, Trương Hiểu Phong nằm ngoài, cô thổi tắt đèn dầu.

Trong phòng tối đen, ba người nằm chen chúc một chỗ giống như quay lại thời điểm ở ký túc xá thanh niên trí thức. Một quả lông xù nhảy lên chăn, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong hoảng sợ ngồi dậy, Trình Dao Dao bình tĩnh nói: “Đừng sợ, là Cường Cường.”

Hàn Nhân thở phào, cô nằm xuống: “Làm tôi sợ muốn chết.”

Cường Cường lăn lộn kêu meo meo, nó tới gần cọ mặt Trình Dao Dao. Buổi chiều ba người Trình Dao Dao tắm rửa cho nó, mèo mập lang thang bên ngoài bẩn không chịu được, phải tắm 3,4 chậu nước mới sạch. Bây giờ lông tơ màu cam mềm mại thơm mát, Trình Dao Dao vùi mặt vào lông mèo hít một hơi, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.

Trình Dao Dao hít xong thì đuổi Cường Cường ra, cô kéo chăn lên cằm chuẩn bị ngủ.

Hàn Nhân dựa sát vào Trình Dao Dao, cô cười nói: “Vừa này cô không sang phòng bà Tạ mà đi tìm Tạ Tam đúng không?”

Hết chuyện để nói à? Trình Dao Dao trở mình: “Không phải.”

Hàn Nhân nói : « Thẹn thùng cái gì. Chẳng phải từ trưa đến tối không gặp thôi sao, thật sự dính như keo mà. »

Trong lòng Trình Dao Dao cười lạnh. Lại còn dính như keo, tối nay đại tiểu thư quay về như lúc đầu rồi!

Hàn Nhân nói nhỏ vài câu, tâm tình Trình Dao Dao không tốt, cô không để ý. Hàn Nhân không nói chuyện nữa. Trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở của ba người và tiếng mèo kêu của Cường Cường.

Cường Cường đi đi lại lại trên chăn, lúc thì giẫm lên mặt Hàn Nhân, lúc lại nhảy xuống giường chảy ra chỗ cửa sổ, da mèo rất nhột.

Một lúc sau, Hàn Nhân nói: “Không ngủ được.”

Trình Dao Dao cũng không ngủ được.

Hôm nay xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, sao cô có thể ngủ được. Cô thở dài: “Cô muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

“Tôi chỉ không tin được thôi, sao bọn họ có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy.” Hàn Nhân nói: “Dù cô và Trình Nặc Nặc làm sao đi nữa thì hai người vẫn là chị em mà.”

Trình Dao Dao mở mắt ra, cô nhìn trần nhà đen như mực: “Tôi và cô ta không phải chị em, chúng tôi không sinh ra cùng một mẹ.”

Hàn Nhân năm tay cô an ủi. Cô hỏi thêm mấy vấn đề, Trình Dao Dao chọn vài câu trả lời. Hàn Nhân càng nghe càng tức giận, lúc nghe đến chuyện Trình Nặc Nặc để tên đàn ông kia làm chuyện xấu với Trình Dao Dao, cô không thể tin nói: “Trình Nặc Nặc điên rồi! May mà Tạ Tam tới kịp cứu cô ra, nếu cô xảy ra chuyện, chúng tôi áy náy đến chết!”

Trình Dao Dao nói: “Chuyện này không phải lỗi của hai người, chỉ có nghìn ngày làm trộm, không có nghìn ngày phòng trộm. Vừa quay đầu, bọn họ lập tức bắt tôi đi, dĩ nhiên bọn họ đã nhìn chằm chằm tôi lâu rồi.”

Hàn Nhân nói: “Không biết Trình Nặc Nặc và tên khốn kia thế nào rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-745.html.]

Trình Dao Dao chỉ nói Tạ Tam chạy tới đánh tên kia một trận, Trình Nặc Nặc thì té ngã trong khe núi. Nhưng Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân là người thông minh, họ suy nghĩ thái độ của Tạ Tam đối với Trình Dao Dao thì đoán kết cục của hai người kia không tốt được.

Hàn Nhân im lặng một lúc, cô thận trọng nói: “Mặc kệ bọn họ sống hay chết, chuyện này không liên quan đến cô, chúng tôi cũng không biết gì! Chuyện này chỉ có thể nuốt xuống bụng thôi, tuyệt đối đừng để lộ! Miệng người trong thôn rất xấu, cô nhìn Lâm Nhiên Nhiên đi, lúc trước bị vu oan chuyện kia, bây giờ thỉnh thoảng người trong thôn vẫn nói huyên thuyên đó!”

Lúc đầu Trình Dao Dao còn muốn nhờ Hàn Nhân giữ bí mật, bây giờ bớt việc rồi. Không phải cô sợ người ta nói linh tinh mà cô không muốn chuyện Tạ Tam g.i.ế.c người lộ ra. Mạng người quan trọng, không thể dựa vào tiền và quan hệ tránh tội được.

Tội của hai người kia đáng c.h.ế.t vạn lần nhưng không đáng để Tạ Tam làm bẩn tay mình.

Hai người nói một lát, Trương Hiểu Phong vẫn không nói câu gì.

Trình Dao Dao biết cô vẫn tỉnh. Lòng cô lo lắng, cô hỏi: “Trương Hiểu Phong, sao cô không nói chuyện? Cô cảm thấy chúng tôi làm như vậy quá đáng sao?”

Hàn Nhân vội nói: “Trương Hiểu Phong, cô không thể đồng tình bọn họ được! Loại người này c.h.ế.t cũng đáng đời!”

Trương Hiểu Phong thở dài, cô nói: “Tôi không đồng tình bọn họ. Tội của bọn họ đủ b.ắ.n c.h.ế.t rồi.”

Trình Dao Dao thở nhẹ, cô oán giận: “Vậy sao cô im lặng không nói lời nào, làm tôi sợ muốn chết.”

Trương Hiểu Phong xoay người nói: “Các cô còn nhớ chuyện thi đại học công nông binh của tôi không?”

“Đương nhiên nhớ kỹ. Cô là người có thành tích tốt nhất trong nhóm thanh niên trí thức, biểu hiện cũng tốt nhất lúc trước bị tố cáo, mọi người đều tiếc thay cô đó!”

Trương Hiểu Phong nói: “Trong lòng tôi luôn nghi ngờ một người nhưng không dám xác định. Tôi cảm thấy chúng ta đều là thanh niên trí thức, cô ấy không độc ác đến mức đó.”

Hàn Nhân nói: “Cô nghĩ Trình Nặc Nặc báo cáo cô sao? Tôi còn tưởng đó là Lưu Mẫn Hà! Cô ta có thù oán gì với cô chứ?”

Trương Hiểu Phong nói: “Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy. Hôm nay tôi mới hiểu rõ, lòng dạ một số người rất đen tối. Cô ấy báo cáo tôi, chắc là vì…”

Hàn Nhân vội hỏi: “Vì sao?”

“Vì tôi.” Trình Dao Dao nói tiếp câu của Trương Hiểu Phong: “Cô ta hận tôi nên không muốn bạn bè của tôi tốt. Hơn nữa lúc đó cô ta không biết Thẩm Yến muốn đi bộ đội, cô ta muốn tranh cái danh ngạch này cho Thẩm Yến, cô ta cũng có thể quay về thành phố.”

Trương Hiểu Phong nói: “Chuyện này không trách cô. Tôi chỉ muốn nói, tất cả nguyên nhân đều có kết quả, cô ấy làm chuyện xấu thì nên gánh chịu hậu quả.”

Hai người nắm tay nhau, lòng Trình Dao Dao ấm áp.

Trình Dao Dao, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân thương lượng một lát, họ thảo luận lời khai giống nhau, đến lúc đó có người hỏi thì biết trả lời như nào.

Trương Hiểu Phong nói: “Chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai còn một trận chiến ác liệt nữa đấy.”

 

Loading...