TỐNG THƯ - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:42:35
Lượt xem: 903
Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại đau khổ gào lên:
"Không! Ngươi rõ ràng là đã tranh giành!"
"Ngươi hẹn hắn du ngoạn, ngươi cùng hắn uống rượu dưới trăng, ngươi còn khiến hắn bỏ rơi ta vào ngày sinh thần của ta, đến chùa miếu ở ngoại ô kinh thành bẻ một nhánh hoa mai tặng ngươi!”
"Không, không đúng! Ngươi căn bản chưa từng đến Xuân Lai thành.”
"Ngươi muốn hại c.h.ế.t ta, còn khiến ta mất đi hài tử!"
...
Ánh mắt nàng ta dữ tợn, như thể hận ta thấu xương.
Cũng khóc không thành tiếng, mũi tên trong tay run rẩy không yên.
Nhưng mà, hoang đường quá.
Những chuyện nàng ta nói, ta rõ ràng chưa từng làm một chuyện nào.
【Điên rồi, nàng ta điên rồi.】
Nghĩ vậy, ta lập tức muốn phản bác.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong.
Trước mắt, Tô Thanh Oản vẫn chưa ngừng trách mắng.
Môi nàng ta mấp máy, nhưng ta lại không nghe rõ nàng ta đang nói gì nữa.
Giống như có ai đó nhét đầy tranh vào đầu ta vậy.
Ta bỗng nhiên có thêm rất nhiều hình ảnh mà bản thân chưa từng trải qua.
Những hình ảnh kia giống như những đoạn phim ngắn, lộn xộn, không có logic.
Khiến đầu ta như muốn nứt ra, trước mắt tối sầm lại.
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ ——
Không được, ta còn phải thắng cuộc thi này.
21
Không biết có phải là bởi vì lời nói của Tô Thanh Oản hay không.
Sau khi ngất đi, ta lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ, có vô số thế giới khác nhau, có vô số "ta" khác nhau.
Anan
Những "ta" đó, tên không gọi là "Tống Thư".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tong-thu/chuong-15.html.]
Cũng không nhìn thấy chữ trên đỉnh đầu người khác.
Có "ta", sau khi bị Thẩm Hành Chỉ vứt bỏ ba năm, đã liều mạng chống cự mã tặc, kéo thân thể tàn tạ trở về kinh thành.
Vì mất đi danh tiết, chỉ có thể làm thiếp thất cho Thẩm Hành Chỉ.
Có "ta", cũng giống như ta năm đó đến Xuân Lai thành, cũng giống như ta trở về kinh thành.
Nhưng đối mặt với sự dịu dàng của Tiêu Úc, dần dần sa vào, không để ý đến việc hắn ta đã có hôn ước, gả cho hắn ta làm trắc phi.
Thậm chí có "ta", lúc Đại hoàng tử Bắc Tề đề nghị thi đấu, đã ngồi im chờ chết.
Để mặc Tiêu Úc và Thẩm Hành Chỉ thua cuộc, gả đến phương xa Bắc Tề.
Nhưng cho dù gả cho ai, đều không ngoại lệ, đều giống như lời Tô Thanh Oản nói.
Tranh giành với nàng ta, tranh giành với vương phi của Tiêu Úc, tranh giành với mỹ nhân của Đại hoàng tử Bắc Tề.
Như thể có vô số bàn tay vô hình, đang thao túng vô số "ta".
Ngày qua ngày.
Dùng vô số thủ đoạn mới mẻ, tranh giành sủng ái của "phu quân" với nữ nhân trong phủ.
Nảy sinh tình cảm với bọn họ.
Cuối cùng trở thành "thê tử" độc nhất vô nhị của bọn họ.
Nhưng mà, chuyện tranh đấu trong phủ, tranh đấu chốn hậu cung, hãm hại nữ tử khác.
Rõ ràng không phải là ta, cũng không phải là điều mà vô số "ta" muốn.
22.
Lúc tỉnh lại, trời đã tối.
Ta vẫn còn ở trong hố đất đó.
Bên tai có tiếng khóc, là Tô Thanh Oản.
Nàng ta vẫn chưa đi, mà là quỳ trên đất, khóc nức nở.
Nghe thấy động tĩnh, nàng ta ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn ta.
Tiếng khóc càng thêm lớn, mang theo ủy khuất.
"Tống Thư, ta không muốn ghét tỷ, lần trước ở Giang phủ cũng không muốn hãm hại tỷ.”
"Nhưng bên tai ta luôn có tiếng nói, nói là tỷ cướp đi phu quân của ta, tỷ sẽ khiến ta sống không hạnh phúc.”
"Ta rất sợ..."
Trong bóng đêm, hai chữ 【Tình địch】 trên đỉnh đầu nàng ta vẫn sáng chói đến mức đáng sợ.