TỐNG THƯ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:38:17
Lượt xem: 1,289
Nhưng chưa đợi ta trả lời.
Một giọng nữ nhẹ nhàng, bỗng nhiên từ trong đám người phía sau truyền đến.
"Phu quân."
"Hôm nay... Còn thành thân nữa hay không?"
Giọng điệu run rẩy bất an của nữ tử kia, dường như khiến hắn lập tức tỉnh táo.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Các vị khách khứa cũng tự giác tách ra một con đường.
Nữ tử mặc hỷ phục chậm rãi đi từ trong viện ra.
Phía sau nàng ta, còn đi theo một nam tử tuấn mỹ mặc cẩm y hoa phục.
Nam tử ôn nhu như ngọc, sắc môi nhạt màu.
Khiến cho người ta nhìn vào, có cảm giác ốm yếu.
"Hoàn vương điện hạ."
Mọi người cúi đầu, cung kính hành lễ.
Nhưng ta lại không.
Mà là trợn to hai mắt, ngây người đứng tại chỗ.
Bởi vì lúc này trên đỉnh đầu hắn, ta nhìn thấy hai chữ lớn màu đỏ tươi.
【Phu quân】.
3.
Hoàn vương Tiêu Úc, ta biết.
Là huynh đệ cùng mẹ với vị tân đế đăng cơ hai tháng trước.
Nghe nói hắn tuấn lãng phi phàm, nhưng từ nhỏ đã ốm yếu.
Lúc nào cũng được nuôi dưỡng trong cung, chưa từng giống như các vị vương gia khác xuất cung tấn phong.
Người Đại Tề thành thân, đều sẽ mời người có thân phận tôn quý đến chủ hôn.
Hiện giờ Thẩm Hành Chỉ thân là Lễ bộ thị lang, mời Hoàn vương chủ hôn, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng người có thân phận tôn quý như vậy, trước kia, hiện tại, thậm chí là tương lai đều không thể có bất kỳ giao thoa nào với ta.
Sao có thể là 【Phu quân】 của ta chứ?
Lần đầu tiên trong đời, ta hoài nghi những chữ kia.
Không nhịn được nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu hắn, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Lúc thu hồi tầm mắt, vô tình chạm phải ánh mắt của hắn.
Trong nháy mắt đó, ta dường như nhìn thấy hắn cong môi cười.
"Tống nương tử?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tong-thu/chuong-2.html.]
Giọng nam nhân rất nhẹ, ôn nhu dễ nghe.
Ngữ khí lại vô cùng quen thuộc.
Nhưng chưa đợi ta suy nghĩ kỹ.
Thẩm Hành Chỉ đứng bên cạnh, đã lên tiếng thay ta trả lời.
Anan
"Bẩm vương gia, nàng ấy chính là Tống gia nữ, người ba năm trước từng có hôn ước với hạ thần, bị giặc cướp đi.”
"Chuyện xảy ra đột ngột, không phải cố ý quấy rầy, ngài cứ việc vào trong, hạ thần sẽ lập tức xử lý."
Hắn nói xong, lại an ủi Tô Thanh Oản vài câu, sau đó mới xoay người nhìn ta.
"Tống Thư, nàng cũng đã nhìn thấy, hôm nay ta thành thân.”
"Tuy rằng nàng bình an trở về, nhưng luôn phải nhìn về phía trước, nàng nói xem có đúng hay không?"
Bởi vì lời nói của hắn, mọi người đều nhìn ta với vẻ mặt khác nhau, lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Cho đến khi Tiêu Úc nhíu mày.
Đột nhiên hỏi: "Ngươi hôm nay... Đến cướp hôn?"
Mọi người lập tức im lặng, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía ta.
"Không phải."
Ta lắc đầu.
Lấy ra từ trong tay áo tờ hôn thư đã cũ, cùng với bức thư hủy hôn đã viết từ mấy ngày trước.
"Hôm nay ta đến, là để hủy hôn."
4.
Lời nói vừa dứt.
Hai chữ 【Người qua đường】 trên đỉnh đầu Thẩm Hành Chỉ, đột nhiên lóe sáng.
Tốc độ rất nhanh, giống như ảo giác của ta.
Dường như là rất kinh ngạc.
Hắn nhíu mày, ngữ khí trầm xuống, nói rất nhanh.
"Hủy hôn?
"Nàng lưu lạc bên ngoài ba năm, hẳn là đã sớm không còn…”
"Một nữ tử, sau này biết sống như thế nào?"
Hắn dừng một chút, cúi mắt trầm ngâm một lát, mới tiếp tục.
"Hôm nay ta đã cưới vợ, chỉ có thể nạp nàng làm thiếp.”
"Nhưng nàng yên tâm, cho dù là thiếp, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng.”
"Thanh Oản nàng ấy ôn nhu đại độ, cũng sẽ không để ý..."
Hắn tự biên tự diễn, giọng điệu ra vẻ bố thí.