TỐNG THƯ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:38:36
Lượt xem: 1,691
Giống như việc trở thành thiếp của hắn, đối với ta mà nói là chuyện tốt lớn từ trên trời rơi xuống.
Ta có chút muốn cười.
"Tại sao ta phải làm thiếp?"
Hắn nghe vậy nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Không làm thiếp thất, chẳng lẽ nàng còn muốn làm bình thê hay sao?”
Anan
"Tống Thư, đừng làm loạn.”
"Nàng biết đấy, Thẩm gia sẽ không để một nữ tử không... trong sạch làm vợ..."
Hắn liên tục nói "Trong sạch", "Thiếp thất".
Khiến lửa giận trong lòng ta bùng lên.
Ta có chút đau đầu.
Muốn mặc kệ tất cả nhét thư hủy hôn vào tay hắn, sau đó bỏ đi.
Nhưng chưa kịp hành động, Tiêu Úc đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
"Tống nương tử sau này sống như thế nào, hoàng huynh và hoàng tẩu hẳn là đã sớm có tính toán, e là sẽ không cần Thẩm đại nhân phải nhọc lòng."
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh xôn xao.
"Hoàng thượng và hoàng hậu?"
"Vị Tống nương tử này có quan hệ gì với hoàng thượng bọn họ?"
Ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Vương gia, ngài có phải... Nhận nhầm người rồi hay không?"
Nhưng Tiêu Úc lại mỉm cười lắc đầu, khóe mắt cong cong.
"Hoàng huynh và hoàng tẩu thường xuyên nhắc đến muội.”
"Nghe nói muội ở Xuân Lai thành đã hai lần cứu mạng hoàng huynh, còn tìm ra gian tế Bắc cương, cứu tiểu chất tử của ta.”
"Vị nghĩa muội này, bọn họ đã bí mật tìm kiếm rất lâu, vẫn luôn mong chờ được đoàn tụ với muội..."
Mỗi một câu hắn nói ra, trên sân đều vang lên tiếng hít thở sâu.
Hơi thở của ta cũng ngày càng dồn dập.
Sao có thể như vậy chứ?
Người ta cứu, rõ ràng là vị nghĩa huynh xuất thân giang hồ, đến Xuân Lai thành kiếm quân công, để rạng rỡ tổ tông, Tề Lẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tong-thu/chuong-3.html.]
Sao có thể là vị tân đế đăng cơ hai tháng trước chứ?
Bị cảm giác hoang đường bao phủ, ta hồi lâu chưa hoàn hồn, đầu óc rối như tơ vò.
Nhưng chưa đợi ta sắp xếp lại suy nghĩ.
Lại nghe thấy thanh âm ôn nhu của Tiêu Úc.
"Đúng rồi, hoàng huynh ta ở trong quân đội Xuân Lai thành, dùng một cái tên khác: Tề Lẫm."
5.
Bởi vì ngữ khí chắc chắn của Tiêu Úc, chuyện ta hủy hôn dường như đã trở thành chuyện chắc chắn.
Thẩm Hành Chỉ khiếp sợ đến mức cứng người.
Lúc ta đưa thư hủy hôn cho hắn, thần sắc hắn phức tạp, môi mím chặt, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được một lời.
Ta cũng không khá hơn là bao.
Cho đến khi lên xe ngựa của Tiêu Úc, vẫn không thể hiểu nổi.
Vị nghĩa huynh cả người giang hồ khí kia của ta, tại sao lại có thể trở thành tân đế như bây giờ?
Hơn nữa...
"Lúc ở Bắc cương, ta rõ ràng là giả nam trang, hoàng thượng còn không nhận ra ta, vậy vương gia làm sao biết ta là nữ tử?"
Tiêu Úc khóe mắt cong cong, thanh âm như gió xuân tháng ba.
"Tuy rằng hoàng huynh thần kinh có chút thô, nhưng tẩu tẩu lại rất tỉ mỉ.”
"Nàng ấy đã sớm đoán được muội là nữ tử, cũng biết muội không muốn để lộ thân phận, cho nên mới không nói cho hoàng huynh biết, không muốn làm khó muội."
Thì ra là vậy...
Ta bừng tỉnh.
Nhưng hồi tưởng lại khoảng thời gian ở chung với nghĩa huynh và tẩu tẩu, vẫn cảm thấy không chân thật.
Bọn họ là người ta quen biết ba năm trước, trên đường đến Xuân Lai thành.
Ta chưa từng gặp qua, có ai đi lính mà lại mang theo phu nhân.
Bởi vì lần đầu tiên ta gặp Tề Lẫm, trên đầu hắn liền hiện ra hai chữ 【Nghĩa huynh】.
Còn nữ tử giả nam trang bên cạnh hắn, trên đầu cũng có hai chữ【Tẩu tẩu】.
Ta cứ tưởng rằng bọn họ chưa từng nhìn thấu ta.
Mục đích giống nhau, cho nên mới kết bạn đồng hành.