Tra Nam - Chương 20,21,22,23,24,25:
Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:30:24
Lượt xem: 411
20.
Tối hôm đó, Giang Hoán không ở lại.
Anh đi rồi, càng tốt, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ yên giấc.
Thực ra Giang Hoán dùng tiền để sỉ nhục tôi, điều đó hoàn toàn hợp ý tôi. Nhưng phải nói thật, mùi vị của tiền, thực sự rất thơm.
Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi. Anh ấy muốn tôi làm chim hoàng yến, hoặc muốn tìm lại gì đó từ tôi.
Giao dịch bằng tiền, chẳng phải rất phù hợp sao.
Cả ngày hôm đó Giang Hoán không xuất hiện.
Tôi nhắn tin cho anh: [Kết thúc mối quan hệ trong bao lâu?]
Lâu sau anh mới trả lời: [Ba tháng.]
Điện thoại lại rung lên.
Anh gửi cho tôi một địa điểm: 【Đến đây.】
Đang chuẩn bị sửa soạn, mẹ gọi cho tôi: “Khi nào thì con dẫn Tiểu Hà về nhà ăn cơm?”
Lúc này tôi mới nhớ ra chuyện đó: “Không tiện đâu mẹ, tụi con chia tay rồi.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng hét chói tai của mẹ tôi: “Con bé ch/ết tiệt này lại muốn làm gì đây?! Định khi nào mới chịu yêu đàng hoàng một người đây!"
“Trước đây cái cậu Giang thiếu gia kia rõ ràng rất tốt, con cứ làm loạn rồi mất hết!”
Tôi nhíu mày: “Mẹ ồn ào quá.”
Mẹ im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi tôi: “Nói thật đi, con với Giang Hoán thật sự không liên lạc lại sao?"
“Sau khi chia tay, cậu ta có từng gọi điện hay nói gì với con không?”
21.
Tôi nghe không rõ mẹ nói gì, đáp qua loa vài câu rồi cúp máy.
Nửa giờ sau, tôi xuất hiện tại khách sạn mà Giang Hoán đã gửi định vị.
Bộ váy màu tiên cá và đôi giày là do chính Giang Hoán chỉ định.
Tôi không thấy Giang Hoán đâu cả.
Khách sạn đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, mấy vị tiểu thư nhà giàu đứng cạnh tôi trò chuyện, từ ngôi sao đến những chuyện đời tư của các tiểu thư, như thể là một trung tâm tin tức khổng lồ.
“Con bé Ôn Điềm đó số hưởng thật, bạn trai đặc biệt chọn khách sạn này cho sinh nhật của cô ta, ganh tị c.h.ế.t mất.”
“Có gì đáng ganh tị đâu, thiếu gia nhà họ Giang nổi tiếng là tay chơi rồi, Ôn Điềm còn xem cậu ta như bảo bối.”
“Đẹp trai thì cần gì quan tâm nữa, chỉ cần khuôn mặt đó, cậu ta làm gì tôi cũng có thể tha thứ.”
Cho đến khi cô tiểu thư nhà họ Ôn kia xuất hiện, tôi mới bắt đầu hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả hành động của Giang Hoán mấy ngày qua, chẳng qua chỉ là để sỉ nhục và trả thù tôi mà thôi.
Tiểu thư nhà họ Ôn, mặc một chiếc váy cùng kiểu cùng màu với tôi, ngay cả giày cũng giống.
22.
Khi Ôn Điềm bước đến trước mặt tôi, cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân với vẻ khó tin.
Xung quanh cũng bắt đầu rì rầm.
Tiểu thư nhà họ Ôn như một quả pháo sẵn sàng bùng nổ, chất vấn tôi: “Cô là ai?”
Tôi định tránh đi. Cô ta lại xông lên đẩy tôi một cái: “Cô là người phụ nữ quyến rũ Giang Hoán đúng không?"
“Tháng trước rõ ràng A Hoán đã hứa sẽ cùng tôi đi Hawaii! Là cô phá hỏng đúng không?”
Chuyện này quả thực oan cho tôi.
Cô ta tức giận đến đỏ mắt: “Cô còn chạy gì nữa?"
“Dám mặc giống tôi đến khiêu khích, mà lại không dám đối mặt à?”
Từ xa, tôi nhìn thấy Giang Hoán khoanh tay đứng đó, cười cợt như thể đang xem một trò vui.
Tên khốn này rõ ràng là cố tình trêu chọc tôi.
Tôi hất tay cô ta ra: “Cả váy cả giày đều là bạn trai cô bảo tôi mặc, tôi còn không biết hôm nay có chuyện gì."
“Nếu muốn tìm ai thì tìm bạn trai cô ấy.”
Bạn của Ôn tiểu thư có quá nhiều, vài cô gái tiến lên giữ tay tôi lại không cho tôi đi.
Giang Hoán lúc này mới chậm rãi đi về phía chúng tôi. Trong lúc đẩy qua đẩy lại, tôi bị ngã lên bàn tiệc, đụng phải chồng ly rượu champagne xếp cao.
Khuỷu tay đau điếng.
Mảnh kính không biết cắt vào đâu, m/áu chảy thành dòng dọc theo cánh tay.
Xung quanh ngay lập tức yên lặng.
Sắc mặt của tiểu thư Ôn cũng thay đổi, nhưng vẫn cố chấp nói: "Làm bộ gì chứ?”
Tôi rất sợ máu. Nhìn thấy m.á.u đỏ trên cổ tay, tim tôi như ngừng đập, ngay lập tức tầm nhìn trở nên mờ mịt.
Trước khi mất ý thức, tôi thấy Giang Hoán chạy vội về phía tôi. Trên gương mặt anh ta đã không còn vẻ cười cợt đứng ngoài cuộc như lúc nãy, chỉ còn lại sự lo lắng và căng thẳng.
Nhưng có ích gì đâu chứ.
Đây là lần thứ ba anh làm tổn thương tôi rồi, Giang Hoán.
Con người tôi, nhớ dai lắm.
Có những chuyện, dù thế nào tôi cũng không thể tha thứ.
23.
Tỉnh lại trong bệnh viện, tôi thấy Giang Hoán ngồi cạnh mình. Anh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Tôi gật đầu, chuẩn bị đứng dậy, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, dường như không hề tức giận vì chuyện vừa xảy ra: "Nếu anh có bạn gái, tôi không thể tiếp tục hợp đồng này được."
"Tôi sẽ không làm người thứ ba."
Anh lại giữ tay tôi lại: "Cô ta chỉ là đối tượng do gia đình sắp xếp, lại còn bám riết khó chịu, tôi không bỏ được, nên mới để em đóng vai trò này."
Tôi hiểu rồi: "Anh muốn tôi làm lá chắn chứ gì."
Anh không phủ nhận. Ánh mắt anh nhìn vào cánh tay quấn đầy băng của tôi: "Còn đau không?"
Tôi rơm rớm nước mắt, tỏ vẻ yếu đuối: "Đau lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-nam/chuong-202122232425.html.]
"Chuyển thêm tiền cho tôi đi."
Anh tức đi/ên lên: "Phùng Miên, em đúng là mê tiền tới mức mất hết nhân tính rồi à?"
Nói xong, anh đùng đùng bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
Vài phút sau, tôi lại nhận được chuyển khoản của anh. Con người này, đúng là tệ bạc, cũng rẻ mạt, nhưng ít ra còn có điểm tốt là rộng rãi.
24.
Tóm lại là tiền đã vào túi.
Tôi, sẽ dùng số tiền này để hoàn thành ước mơ của mình.
Chịu chút ấm ức cũng không sao cả.
Vì cớ gì kẻ xấu lại có thể gây tổn thương cho người khác rồi cứ thế mà thoát khỏi tất cả?
Khi tổn thương tình cảm không thể làm tổn thương anh ta, thì mất chút tiền chắc cũng không phải quá đáng đâu nhỉ?
Hơn nữa, những tội lỗi của Giang Hoán không chỉ dừng lại ở đây. Tôi đã ghi âm lại lời Giang Hoán vừa nói.
Mở điện thoại, tôi gửi bản ghi âm đó cho một số điện thoại lạ.
Một lát sau, đầu bên kia gọi lại.
Giọng nữ trong điện thoại thổn thức nghẹn ngào: "Xin lỗi, vừa nãy tôi không nghĩ bọn họ lại đẩy mạnh đến vậy..."
"Cánh tay chị còn đau không? Tôi có nên qua thăm chị không?"
Tôi nhìn cánh tay mình: "Không cần đâu."
"Cô có sao không?" Giọng nói bên kia lập tức không kìm được, òa lên khóc: "Tôi không ổn chút nào… Sao Giang Hoán lại là người như vậy chứ…"
Cô ấy khóc một lúc, rồi nói: "Tại sao chị lại tin tôi?"
"Chị không sợ hôm nay tôi không phối hợp với chị, nói hết kế hoạch của các người cho anh ta nghe sao?"
Người đang nói chuyện điện thoại với tôi, chính là Ôn Điềm - người đã ẩu đả với tôi tại bữa tiệc hôm nay.
Vở kịch “hai cô gái tranh giành một chàng trai” mà Giang Hoán dựng lên lần này lại đúng với ý đồ của tôi.
Tôi bước xuống giường bệnh, đi đến cửa sổ. Ánh nắng ngoài kia thật đẹp.
"Vì tôi tin mỗi cô gái đều có quyết tâm và dũng khí tự cứu mình khỏi vũng bùn."
"Chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
"Dù cô có chưa muốn tỉnh ngộ lần này, thì cũng sẽ có lúc cô tỉnh ra thôi."
Ôn Điềm dần lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề: "Trời ơi, Giang Hoán thực sự đã gây tổn thương cho nhiều cô gái đến vậy sao?"
Tôi nhìn vào biểu tượng chú mèo nhỏ trên điện thoại, một tài khoản đã không có động tĩnh gì suốt nửa năm.
Chủ nhân của biểu tượng đó là Hà Nguyễn.
Nửa năm trước vì đồng thời mắc cả chứng lưỡng cực và trầm cảm, cô ấy đã nhảy lầu tự tử. Trước khi nhảy, cô vừa bị Giang Hoán chia tay một cách phũ phàng.
Cô ấy là một cô gái rất hướng nội, ít nói. Cô nhảy rất đẹp, cũng rất xinh, từng là giáo viên bán thời gian ở trung tâm của tôi và bạn bè.
Khi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, cô đã lọt vào mắt Giang Hoán. Giang Hoán rất giỏi trong việc tán tỉnh, cộng thêm cô ấy chưa từng yêu ai, chẳng bao lâu đã bị anh ta lừa gạt.
Chỉ một tuần sau, anh ta đã chán.
Lần cuối cùng cô tìm đến anh ta, anh đang ôm một cô gái khác và hôn nhau trong quán bar.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Người trao đi chân thành mà bị phụ bạc sẽ phải nuốt một ngàn cây kim."
"Người như Giang Hoán, đáng phải nuốt hàng tỷ cây kim."
"Nếu trơ trẽn có thể bị kết án, thì anh ta đáng bị xử tử không đếm nổi lần."
25.
Ba năm trước, khi tôi và Giang Hoán chưa chia tay. Thực ra, sự việc khiến tôi nghi ngờ anh ấy đầu tiên không phải là chuyện ở phòng nhạc.
Vào sinh nhật của Giang Hoán, tôi có việc nên không đến kịp. Sau khi gọi điện chúc mừng anh, vì xong việc còn sớm, tôi mang bánh đến KTV.
Anh không biết tôi sẽ đến thêm lần nữa.
Cửa phòng KTV khép hờ, bên trong mọi người đang hú hét ầm ĩ rồi bỗng yên lặng.
Một người bạn của Giang Hoán ra hiệu bảo im lặng: "Hoán, tâm trạng không tốt à?'
"Không phải vì bạn gái không đến chứ?"
"Nói thật đi, cậu để tâm thật sao? Không phải chúng ta chỉ đang cá cược thôi à?"
"Cậu cũng giỏi thật, ngay cả kiểu hoa khôi khó với tới như lớp trưởng cũng lấy được dễ dàng."
Anh ta nhếch môi cười, đầy vẻ hờ hững: "Tôi sẽ vì một cô gái mà tâm trạng không tốt sao?"
Tôi đứng ngay trước cửa, không bước vào nữa, chiếc bánh trong tay bỗng trở nên thật nực cười.
Đột nhiên, có người kéo tôi vào phòng bên cạnh. Một cô gái tóc dài, mái ngang trán, hàng mi cong vút, chiếc mũi xinh xắn, trang điểm tinh tế, đôi hoa tai to sáng chói làm tăng thêm nét quyến rũ.
Là hoa khôi Trình Vũ.
Cô ấy ngậm một điếu thuốc, ngồi đối diện tôi, nhìn tôi khóc. Đợi tôi khóc đủ, cô mới xoa tai, bước từ bàn xuống và tiến đến trước mặt tôi.
Cô nhéo mặt tôi: "Con bé này rõ ràng xinh thế, sao tiếng khóc lại khó nghe vậy?"
Cô nhìn chiếc bánh trong tay tôi rồi cầm lấy, ném thẳng vào thùng rác. Chắc cô thấy biểu cảm tiếc rẻ của tôi.
"Sao nào? Không nỡ à? Chưa c.h.ế.t tâm sao?"
Tôi không nói gì.
Trình Vũ bảo: "Tin không, hắn còn tệ hơn thế này."
Tôi có chút ngạc nhiên.
Cô kéo tôi vào một nhóm chat: "Có ghét tôi cũng được, ghê tởm tôi cũng được, tối mai bảy giờ, gặp ở phòng nhạc."
Nhóm đó, toàn là những cô gái từng bị Giang Hoán lừa dối.
Có đến mấy chục người.