Tra Nam - Chương 15,16,17,18,19:
Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:29:59
Lượt xem: 370
15.
Sau sự việc đó, cuối cùng tôi đã nhìn rõ được mạng lưới quan hệ của Giang Hoán. Tôi cũng từng vô tình nghe được anh ấy gọi điện thoại: “Hắn đánh bạn gái tôi, muốn ra tù sau năm năm thôi sao?"
“Cứ tìm thêm nhân chứng, chắc chắn không chỉ có một người, làm sao cho hắn ngồi tù đến già.”
Sau cuộc gọi đó, quả nhiên lại có thêm nhân chứng xuất hiện.
Tôi không biết Giang Hoán đã làm cách nào. Nhưng phần lớn là nhờ vào “tiền quyền” và mối quan hệ của anh.
Vậy nên khi anh ta đe dọa tôi một cách trắng trợn như vậy, tất nhiên tôi cảm thấy sợ hãi.
Dù gì Hà Lệ cũng chỉ là bạn trai giả của tôi, không thể để chuyện này ảnh hưởng đến công việc của anh ấy được.
Tôi tức đến phát run: “Giang Hoán, anh đúng là một kẻ cặn bã, đồ khốn!”
Anh cười lạnh, ánh mắt không chút ấm áp: “Tôi còn có thể tệ hơn thế.”
Ở bên anh, tôi đã hiểu ra một điều, trước sức mạnh tuyệt đối của đồng tiền, sự chống cự của người bình thường đôi khi thực sự vô nghĩa.
Kể cả lúc này, chỉ cần vài lời nói thoáng qua, tôi đã thua cuộc.
Đột nhiên tôi cảm thấy chán nản, bất lực nói: “Đừng động vào anh ấy.”
16.
“Được thôi.” Nụ cười của anh thì treo ở đó, nhưng thần sắc vẫn cực kỳ lạnh lùng.
Anh đưa cho tôi một tấm danh thiếp, giống như tôi chỉ là một cô gái rẻ tiền bên đường.
“Chờ điện thoại của tôi.”
Tôi đoán anh chẳng thật lòng yêu tôi. Nếu không, tại sao lúc tôi rời đi, thậm chí không nói một lời giải thích hay níu kéo.
Sau buổi họp lớp, tôi và Hà Lệ đưa Đường Bối Bối ra sân bay. Cô ấy đã cắt tóc ngắn, trông thật gọn gàng lại sắc sảo.
“Sao lại vội rời nhà thế?” Tôi không nỡ, nghẹn ngào ôm chặt lấy cô ấy.
Đôi mắt sáng của cô ấy thoáng u buồn: “Cậu biết mà, để tránh xa một người đáng ghét.”
Cô ấy đang nói về vị hôn phu của mình.
Nhà Bối Bối rất khá giả.
Năm cuối đại học, gia đình đã sắp xếp đối tượng hôn nhân cho cô ấy, gia đình đối phương rất giàu có, là con trai một của công ty y tế địa phương.
Khi ấy Bối Bối chỉ nhìn ngoại hình, người đó đẹp trai đến mức khiến cả người và thần đều ghen tị. Cô ấy đã theo đuổi người ta suốt hai năm, nhưng anh ta luôn lạnh lùng, xa cách.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Ngày đính hôn, Bối Bối lại từ bỏ, tháo nhẫn đặt vào tay đối phương, không ngoảnh lại mà đi ra nước ngoài. Chàng trai đó lại cố chấp, đi khắp nơi tìm cô ấy, nói muốn bắt cô về cưới.
Thế nên, với những người giàu có như họ, chỉ cần muốn tìm ai đó, sẽ không có ai mà họ không thể tìm thấy.
Huống hồ mấy năm nay tôi vẫn ở Bắc Thị.
Giang Hoán, thật ra chỉ là không muốn tìm tôi mà thôi. Vậy nên hành vi vừa rồi của anh, tôi cũng sẽ không nghĩ sâu xa.
Có lẽ đó chỉ là ham muốn chinh phục do cồn kích thích mà thôi.
Như tôi đã nói.
Giang Hoán chỉ là một kẻ lăng nhăng, vô tâm.
Tôi và Bối Bối ngồi trong sảnh chờ. Cô ấy nhìn sắc mặt không tốt của tôi, vỗ nhẹ lên tay tôi: “Cậu và Giang Hoán bây giờ là thế nào rồi?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì cả.”
Cô ấy biết Hà Lệ là bạn trai giả của tôi: “Lúc cậu xuống lầu suýt ngã, Hà Lệ đỡ lấy cậu."
“Ánh mắt Giang Hoán nhìn cậu lúc đó, như muốn nuốt chửng cậu vậy.”
Anh là một diễn viên bẩm sinh.
Năm đó khi diễn cảnh yêu tôi, tôi đã tin là thật.
17.
Sau khi Bối Bối lên máy bay, Hà Lệ tiễn tôi về nhà. Cả hai chúng tôi đều đã uống rượu nên thuê tài xế lái xe hộ.
Khi tiễn tôi xuống lầu, tôi chào tạm biệt Hà Lệ và nói với anh ấy không cần đóng giả làm bạn trai của tôi nữa.
Hà Lệ không hỏi lý do, chỉ đưa tay ôm tôi một cái: “Không sao đâu, Miên Miên."
“Dù là bạn bè cũng được, chỉ cần em cần, anh sẽ luôn ở bên cạnh.”
Thang máy đang sửa, tôi đi thang bộ, chỉ lên tầng ba, không cao lắm. Gần đến nơi, tôi thấy ánh sáng trong hành lang chập chờn một lúc.
Trong bóng tối có một ánh sáng đỏ nhạt yếu ớt, mùi t.h.u.ố.c lá này quá quen thuộc. Trước đây, khi thấy Giang Hoán hút loại thuốc này, tôi từng tò mò vì mùi của nó rất đặc biệt, nên đã giật từ miệng anh ấy rồi thử một hơi.
Khói đậm đi vào phổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-nam/chuong-1516171819.html.]
Đó là lần đầu tiên tôi hút thuốc, hoàn toàn không gây sặc.
Khói mềm mại ấm áp.
Quá đỗi quen thuộc. Quen thuộc đến mức tôi vô thức lùi lại hai bước.
Quả nhiên, Giang Hoán ném điếu thuốc đi, chưa thấy người mà giọng đã lạnh lùng vang lên.
Nghiến răng nói: “Phùng Miên, em thử bỏ chạy xem?”
18.
Nửa giờ sau, Giang Hoán kéo tôi đến nhà anh. Tôi đứng trong phòng khách nhà anh, nhìn hành lý đã được tài xế của anh ấy đóng gói sẵn cho tôi, im lặng.
“Chúng ta làm hòa nhé.” Thiếu gia trẻ đứng đó, tay đút túi, tự tin và kiêu ngạo như ngày xưa.
Dường như chắc chắn tôi sẽ không thể từ chối anh.
Đúng vậy.
Ai có thể từ chối Giang Hoán đây.
Giang Hoán ba năm trước, khi bước đi trong khuôn viên trường, cả người anh ấy tỏa sáng. Biết bao nữ sinh từ trường khác lén vào quay lén lúc anh ấy chơi bóng hay học tập. Video đăng lên mạng lúc nào cũng thu về hàng vạn lượt thích.
Nhưng anh không biết.
Thời gian có thể thay đổi tất cả, cũng có thể mài mòn tình cảm tôi dành cho anh ấy.
Anh chỉ vào thẻ ngân hàng và đống đồ hiệu trên bàn: “Trong thẻ có hai triệu, trước hết hãy cầm lấy để giúp mẹ em trả nợ.”
Tôi cười: “Bao nuôi tôi à?”
Giang Hoán cũng cười: “Em có thể coi như thế.”
Anh nghiến răng: “Ba năm trước tôi bị em thu hút."
“Không ngờ ba năm sau vẫn vậy.”
Nhìn xem.
Vẫn là Giang Hoán quen thuộc của tôi.
Rõ ràng là một kẻ tệ bạc.
19.
Cứng rắn không thể thắng nổi kiểu người như anh. Vậy thì tôi sẽ dùng cách mềm mỏng.
Tôi bước tới cầm lấy thẻ, cúi đầu nói: “Không đủ.”
Anh cười càng vui vẻ hơn. Dường như phản ứng này của tôi lại càng hợp với khẩu vị của anh.
Dù sao thì những cô gái tham tiền như tôi, đến lúc chán rồi đuổi đi cũng không có chút áp lực tâm lý nào.
Tại sao tôi lại hiểu anh ấy đến vậy? Bởi vì hồi mới quen nhau không bao lâu, tôi từng tận mắt chứng kiến anh dùng tiền để đuổi người yêu cũ.
Khi đó tôi còn ngây thơ nghĩ mình sẽ là người đặc biệt.
Thật ngốc nghếch.
Anh ngồi xuống ghế sofa, kéo tôi vào lòng, để tôi ngồi trên đùi anh.
“Phùng Miên."
“Khi trước chúng ta ở bên nhau."
“Em thích tôi hay thích tiền của tôi?”
Tôi suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Thích anh.”
Anh cong môi: “Nói dối.”
Tôi nói thật đấy.
Giang Hoán khi đó, trẻ trung, đẹp trai không ai sánh bằng, thích thể thao, tập gym, có cơ bụng tám múi.
Thể lực tốt.
Chó đi ngang qua cũng phải l.i.ế.m anh hai cái.
Tôi thích anh ấy, đâu có gì lạ. Nhưng tôi không hiểu sao anh lại nghi ngờ chuyện này.
Đôi mắt anh ánh lên chút say, hơi thở nóng bỏng lại gần.
Tôi thản nhiên tránh đi: “Đang đến kỳ.”
Tôi cũng không nói dối.
Là thật.