Trả thù - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-09 21:57:53
Lượt xem: 398
Vào hôm kỷ niệm ngày cưới, chồng tôi đã bắt cóc tôi.
Dưới ánh đèn phẫu thuật mập mờ, tim tôi bị moi ra để cấy vào người chị kế của tôi, cũng chính là bạch nguyệt quang của chồng tôi.
Bác sĩ phụ trách phẫu thuật chính lại là bố tôi.
Bạch nguyệt quang tỉnh lại, nở một nụ cười quái dị với hắn ta.
Chồng tôi sợ tới mức ngã xuống đất, nghiến răng hỏi: "Cô, cô, cô rốt cuộc là ai?"
1,
Đau quá!
Lưỡi d.a.o rạch vào da thịt, đó là một loại đau đớn khô khốc, nỗi đau của da thịt và kim loại ma sát vào nhau!
Nơi vùng n.g.ự.c truyền đến một cảm giác trống rỗng như bị lấy mất đi thứ gì, tôi bị một lực rất lớn đẩy ra khỏi cơ thể và lơ lửng trong không trung, nhìn thấy một quả tim màu đỏ tươi trong tay bố tôi, vẫn giữ nguyên tần số nhịp nhàng và đập rất sống động.
Đó là tim của tôi, đang được cẩn thận đặt vào một cơ thể khác.
Tôi cảm thấy được rõ ràng cái c.h.ế.t đang đến dần dần, đầu tiên là linh hồn tách ra khỏi cơ thể, sau đó từng cơ quan nội tạng lần lượt ngừng hoạt động, tôi không thể phân biệt được thứ tự của chúng, tôi chỉ biết một điều rằng tim tôi lúc này vẫn còn đang đập.
yyalyw
Nó đã rời khỏi cơ thể tôi, vậy mà vẫn còn đập!
Nó sẽ tiếp tục đập trong cơ thể A Nhiêu, trong lòng ngập tràn cảm giác bị bỏ rơi và phản bội không chỉ bởi chồng và chính bố ruột mình mà còn bởi chính trái tim của mình.
A Nhiêu là chị gái tôi, nói chính xác thì chị ta là con riêng của mẹ kế tôi.
Sau khi mẹ tôi qua đời, A Nhiêu và mẹ chị ta là Tôn Nghị ngang nhiên xuất hiện ở nhà tôi..
Năm đó tôi bảy tuổi.
A Nhiêu mắc bệnh tim bẩm sinh, càng lớn thì bệnh tình càng trở nặng.
Bố tốn nhiều công sức giúp chị ta tìm một người hiến tặng để cấy ghép.
Thi thể đẫm m.á.u của tôi nằm trước mặt bố tôi, với đôi mắt nham hiểm lộ ra sau cặp kính râm.
Ông ấy có thực sự là bố tôi không?
Liệu rằng bố tôi là người sẽ vì một đứa con hoang mà hy sinh chính con ruột của mình sao?
Tại sao tim của tôi lại có thể tương thích với A Nhiêu?
Hai luồng ánh sáng từ đâu xuất hiện, trong cơn hoảng loạn không có đường thoát, tôi quay đầu lao thẳng về phía cơ thể A Nhiêu.
Giọng nói của Hắc Bạch Vô Thường không phân biệt được là nam hay nữ, âm thanh nghe như tiếng huýt sáo, tiếng ve sầu trong buổi chiều hè khiến người ta vô cùng khó chịu.
"Trình A Phúc, Trình A Phúc, mau ra ngoài đi theo chúng tôi---"
Tôi nhắm chặt mắt, giả vờ như không nhìn thấy bọn họ.
"Huhu..." Tiếng nức nở của A Nhiêu truyền đến bên tai, "Các người đừng bắt tôi, tôi chưa chết, tôi chưa chết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-thu/chuong-1.html.]
"A Nhiêu?" Hắc Bạch Vô Thường kinh ngạc hét lên: "Cuộc đời của cô còn chưa kết thúc, cô đến đây làm gì?"
"Huhu...Tôi không biết, tôi không biết!"
Thì ra cô ta là linh hồn của Trình Nhiêu.
Tôi ngạc nhiên mở mắt.
"Aaaa! Chuyện gì vậy?" Tiếng người hét lên sợ hãi cùng với tiếng thiết bị phẫu thuật rơi xuống mặt đất.
"A Nhiêu?" Giọng nói khàn đặc của bố vang lên bên tai, đôi mắt thăm dò phía sau tròng kính quét qua tôi một lượt, lông mày nhíu lại, "Con tỉnh rồi à?"
2,
Không thể để bố tôi phát hiện ra là tôi! Mắt tôi mơ hồ liếc qua gương mặt ông ấy rồi nhìn thẳng về một hướng trong không trung.
“Không sao, tác dụng của thuốc mê còn chưa tan, nhất thời chưa tỉnh lại được, có thể là do cơ bắp vô thức hoạt động." Bố thì thầm an ủi phụ tá đang sợ hãi: "Tiêm thêm một mũi thuốc mê rồi khâu vết thương lại!"
Cuộc phẫu thuật tiếp tục.
"A Phúc, đi ra!" linh hồn của Trình Nhiêu lo lắng bay lượn phía trên thân thể cô ta, "Tôi biết cô c.h.ế.t oan, nhưng tuổi thọ của cô đã hết. Nhìn xem, Hắc Bạch Vô Thường tới đây để bắt cô!"
Tôi không dám phát ra âm thanh, tò mò hé mắt nhìn Trình Nhiêu, hóa ra linh hồn lại trong suốt, giống như sương mù ngưng tụ thành hình người.
Nếu tôi đã có thể đẩy linh hồn của cô ta ra, ắt hẳn cũng có thể mượn cơ thể cô ta hồi sinh?
Hắc Bạch Vô Thường bất lực nhìn tôi, bọn họ không thể rút hồn tôi ra khỏi cơ thể, cũng không thể đưa linh hồn của Trình Nhiêu trở về lại, bọn họ bối rối gãi đầu, khuôn mặt càng thêm phần nhợt nhạt.
Linh hồn của Trình Nhiêu bay qua bay lại trước mặt tôi, vừa bất lực cầu xin lại vừa đe dọa, tôi nhắm mắt lại sau đó thực sự chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, tôi đã được chuyển vào phòng bệnh, nhưng phòng bệnh này có chút kỳ lạ, rèm được kéo che kín cửa sổ kính, ánh đèn trong phòng mờ mịt, tường lại có màu xanh đậm.
Không biết khi nào Hắc Bạch Vô Thường mới chịu rời đi, linh hồn nhợt nhạt của Trình Nhiêu cứ bay qua bay lại trước mặt tôi.
Ánh mắt hung ác, đôi tay như móng vuốt đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c tôi, vừa chạm vào liền biến thành trong suốt có thể xuyên qua được.
Cô ta rút tay lại, nhìn đi nhìn lại với vẻ khó tin rồi bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Tôi vui vẻ cảm kích trước sự bất lực của cô ấy, giống như lúc khoảnh khắc mà tôi tỉnh dậy vì cơn đau lúc bị moi t.i.m trên bàn phẫu thuật.
Nếu không phải tôi đẩy cô ta ra ngoài, lúc này tôi chắc hẳn còn tuyệt vọng hơn cô ta, có thể tôi đã bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi đầu thai.
Nhưng tôi không muốn nhượng bộ. Tôi muốn tìm ra nguyên nhân tại sao chồng luôn coi tôi như là trân bảo mà nâng niu lại phản bội tôi? Tại sao người cha luôn yêu quý tôi lại chính tay moi đi trái tim của tôi?
Đột nhiên, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được bao trùm lấy tôi, có lẽ sự thật được tiết lộ sẽ khiến cuộc sống của tôi còn tệ hơn cả cái chết. Liệu rằng tôi có đủ can đảm để chịu đựng tất cả những điều này không?
Tôi muốn trốn tránh sự thật.
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, chồng tôi là Trịnh Đà nở nụ cười thận trọng: "A Nhiêu, em tỉnh rồi à?"
Từ khi nào mà anh ta lại đối xử với A Nhiêu dịu dàng như vậy? Anh ta quên cái dáng vẻ xem thường của Trình Nhiêu cùng vô số lần bị cô ta bắt nạt, sau đó không ngừng kể lể, mắng nhiếc cô ta trước mặt tôi rồi sao?
Tôi mở to mắt nhìn anh, nở một nụ cười kỳ lạ.
Trình Đà sợ đến mức ngã xuống đất, nghiến răng hỏi: “Cô, cô, cô rốt cuộc là là ai?