Trả thù - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-09 21:59:59
Lượt xem: 85
5,
Mẹ tôi để lại cho tôi một khối tài sản khổng lồ, nghe nói bà là con gái duy nhất của một gia đình giàu có, làm ăn rất giỏi, quy mô kinh doanh của gia đình tăng lên gấp mấy lần sau khi bà tiếp quản.
Thật không may, bà bị bệnh do làm việc quá sức và cuối cùng c.h.ế.t vì suy tim, ngay cả cha tôi, một bác sĩ phẫu thuật giỏi, cũng không thể cứu sống bà.
Vì vậy tôi phần nào hiểu sự kiên trì của bố tôi trong việc chữa trị cho Trình Nhiêu, có lẽ vì ông muốn bù đắp những nuối tiếc với mẹ tôi.
Nhưng tại sao lại là tôi? Tại sao lại dùng trái tim của chính con gái ruột để cứu con gái riêng của mình?
Còn có Trịnh Đà, vốn xuất thân từ một gia đình nghèo, có một người cha nghiện cờ b.ạ.c và bạo lực gia đình.
Ba người chúng tôi học cùng lớp hồi cấp 2.
Anh ta ăn mặc rách rưới, thường giúp mẹ nhặt ve chai để đổi lấy tiền sau giờ học, trên người luôn thoang thoảng mùi bẩn thỉu khó ngửi.
Hôm khai giảng, giáo viên sắp xếp cho anh ta ngồi cùng bàn với Trình Nhiêu, nhưng Trình Nhiêu thẳng thừng từ chối, từ đó về sau, Trịnh Đà thường xuyên bị bắt nạt. Để có được cảm giác tồn tại trước mặt Trình Nhiêu, các nam sinh trong trường ở trước mặt Trình Nhiêu thay nhau cười nhạo nhục mạ hắn, ấn hắn ta xuống bồn nước trong nhà vệ sinh, thậm chí đến chút tiền ăn ít ỏi cũng lấy đi.
Một ngày nọ, vào buổi trưa, tôi thấy anh ta ngất xỉu cạnh thùng rác trước cổng trường, lúc đó đang là mùa hè, miệng anh ta hơi hé mở, môi khô và trắng bệch, có vài vết nứt và vết m.á.u rỉ ra. Sắc mặt xám xịt, những đốt ngón tay gầy guộc lộ ra bên ngoài bộ đồng phục học sinh.
Tôi tưởng anh ta đã c.h.ế.t nên thận trọng tiến lại gần thì thấy anh ta vẫn còn thở, tôi lập tức đổ chai nước khoáng trong tay vào miệng anh ta.
Anh ta tỉnh dậy vì bị nghẹn, ho dữ dội và tham lam uống lấy uống để.
Sau khi uống hết một chai nước, sắc mặt có vẻ tốt hơn nhiều, anh ta liếc nhìn tôi, khàn giọng nói “cảm ơn”, loạng choạng đứng dậy rồi lại ngã xuống.
Tôi nghĩ có thể anh ta đói rồi nên tôi kéo anh ta vào một gốc cây để tránh nắng, đưa hết mấy chiếc bánh quy có trong túi cho anh.
Khi nhìn thấy đồ ăn, đôi mắt anh ta sáng rực, giống như con sói đói khát nhìn thấy một miếng thịt.
Anh ta giật lấy chiếc bánh quy trong tay tôi và dùng hết sức nhét vào miệng, má anh ta ấy phồng lên, lại nhét thêm một miếng. Bánh quy khô quá, anh ta ho một cái làm văng hết vụn bánh quy lên mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-thu/chuong-3.html.]
Tôi vội mở chai nước cam đưa cho anh, anh ta uống mấy ngụm mới thở lại được.
“Cảm ơn,” anh ta cúi đầu, giấu đi những giọt nước mắt, “Họ đã lấy mất tiền ăn trưa của tôi.”
Tôi lúc này liền hiểu ra là anh ta không có tiền ăn, vừa đói vừa nóng nên mới ngất đi.
"Cậu bị say nắng à? Để tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra nhé", tôi nhiệt tình đề nghị.
"Không, không cần đâu," anh ta né tránh, "Người nghèo bọn tôi không yếu ớt đến thế!"
Lúc quay lại trường, tôi đi tìm giáo viên chủ nhiệm của để xin ngồi cùng bàn với Trình Đà.
Lúc đó mọi người đều biết tôi là thiên kim của tập đoàn Nhạc Thị, địa vị của tôi trong gia đình cao hơn Trình Nhiêu rất nhiều, rất nhiều nam sinh ở sau lưng tôi bàn tán và nói tôi là một con lợn béo, nhưng không ai trực tiếp nói trước mặt tôi, bởi vì hậu quả khi làm khó tôi thì Trình Nhiêu gánh không nổi.
Dưới sự che chở của tôi, cuộc sống của Trịnh Đà đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, không còn ai dám công khai ức h.i.ế.p anh nữa, có một số bí mật làm để tôi biết được, tôi trực tiếp tới tìm Trình Nhiêu đối chất.
“Chị không xúi giục bọn họ,” Trình Nhiêu ngây thơ nhìn tôi, rưng rưng nước mắt, “A Phúc, đừng nghe bọn họ nói bậy, chuyện của bọn họ chị không hề biết gì cả.”
yyalyw
"Nhưng bọn họ sẽ nghe lời chị," tôi xoa tay cầu nguyện như trong phim truyền hình Hàn Quốc, "Chị là nữ thần của bọn họ. Trịnh Đà rất đáng thương. Chị có thể nào thử đi nói chuyện với bọn họ có được không?"
Trình Nhiêu ánh mắt phức tạp liếc nhìn tôi, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó cười nói: “Em thích cậu ta à?”
Tôi giật mình, tôi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, ở độ tuổi tình yêu mới bắt đầu có những cảm xúc mơ hồ là điều bình thường, chỉ là tôi dường như vốn chậm chạp, tôi chỉ muốn mỗi ngày được vui vẻ và ăn uống đầy đủ.
Khóe miệng Trình Nhiêu hơi nhếch lên, vẻ ngốc nghếch của tôi khiến cô ấy hài lòng, liền đồng ý nói chuyện với những nam sinh đó.
Kể từ đó, ngay cả những việc nói xấu sau lưng cũng biến mất, dưới sự giúp đỡ của tôi, cuộc sống của Trịnh Đà ngày càng đi theo quỹ đạo.
Điểm của Trình Nhiêu luôn đứng đầu lớp, lên cấp 3, Trịnh Đà dần dần vượt qua cô.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Trịnh Đà được nhận vào Đại học Kinh tế Thương mại Thủ đô với số điểm là thủ khoa cấp tỉnh.
Lực học của tôi luôn ở mức trung bình, tôi đã thi đậu vào một trường thường và học chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc.