Trắc Phi Yêu Nghiệt - Chương 10 + 11
Cập nhật lúc: 2024-06-22 09:24:56
Lượt xem: 3,793
Chương 10: Quân Cờ Trên Bàn Cờ
Một chiếc bàn, một bàn cờ, hương thơm thoang thoảng.
Đối diện ta, là một nam tử trẻ tuổi.
Sống mũi cao, môi mỏng, đôi mắt đen láy như mực, khóe môi luôn mỉm cười, thần thái phiêu diêu.
Tạ Phi Bạch, Tạ tiểu hầu gia.
Tạ Phi Bạch cầm quân cờ, ung dung nói:
"Ta là một kẻ ăn chơi trác táng, không biết chuyện gì có thể khiến Vân nhị tiểu thư đích thân đến tận cửa."
Phụ thân Tạ Phi Bạch là Trấn Bình hầu, mẫu thân là Trưởng công chúa.
Hắn ta thích chơi bời, thích rượu ngon, thích cưỡi ngựa dạo phố, trêu mèo ghẹo chó, chơi đánh cầu, đá cầu, không trò chơi nào là hắn ta không biết.
Vì vậy, kiếp trước, không ai ngờ rằng, người gần ngôi vị Hoàng đế nhất không phải Thái tử, mà là vị tiểu hầu gia ăn chơi trác táng này.
Đêm trước khi lão Hoàng đế băng hà, Tạ Phi Bạch mặc giáp sắt, tay cầm trường kiếm, dẫn cấm quân bao vây hoàng cung của Hoàng đế.
Giây phút cuối cùng trước khi Hoàng đế chết, là Tạ Phi Bạch túc trực bên cạnh.
Cho dù Tạ Phi Bạch trực tiếp đăng cơ xưng đế, cũng không ai có thể ngăn cản.
Nhưng không biết vì sao, vào thời khắc công thành danh toại đó, Tạ Phi Bạch lại từ bỏ ngôi vị hoàng đế, không quay đầu lại mà rời đi.
Quốc gia không thể một ngày không có vua, Tam hoàng tử thông minh tài trí, lại có phụ thân ta là nhạc phụ trợ giúp, cuối cùng đã trở thành hoàng đế.
Cho dù trọng sinh một đời, ta cũng không biết vì sao Tạ Phi Bạch lại từ bỏ ngôi vị hoàng đế trong tầm tay.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ta thuyết phục hắn ta liên minh với ta.
Ta đặt một phong thư lên bàn cờ:
"Tiểu hầu gia không bằng xem thành ý của ta trước."
Tạ Phi Bạch mở thư, lông mày khẽ nhướn:
Anan
"Nhị tiểu thư thật thâm tàng bất lộ, ngay cả bí mật của Đông Cung cũng có thể lấy được."
Ta chậm rãi nói:
"Ta có việc muốn nhờ, tiểu hầu gia cũng có việc muốn làm."
"Chẳng lẽ tiểu hầu gia không muốn mượn sức người khác, để việc mình muốn làm dễ dàng hơn sao?"
Ánh mắt Tạ Phi Bạch ngưng tụ.
Ta không nhìn hắn ta, ánh mắt vẫn dán chặt vào bàn cờ.
Lần này, ta cầm quân đen, đi trước.
Chương 11: Liên Minh
Vân Thư sau khi bình phục, được một chiếc kiệu nhỏ đưa vào Đông Cung.
Qua sự dạy dỗ tận tâm của Hồng ma ma, Vân Thư cử chỉ hành động, đều theo sở thích của Thái tử.
Không lâu sau, cả kinh thành đều biết, Thái tử mới nạp được một kỹ nữ đầu bảng tên Mẫu Đơn, suốt bảy ngày không ra khỏi phủ.
Mọi người xôn xao bàn tán, không biết Mẫu Đơn cô nương có thuật mê hoặc gì, mà có thể khiến Thái tử mê mẩn đến vậy.
Không ai có thể ngờ rằng, kỹ nữ đầu bảng nổi tiếng kinh thành, lại chính là đại tiểu thư của Vân gia.
Ngay cả phụ thân cũng bị qua mặt.
Vân Thư gửi thư đến, nói muốn đến chùa Hương Sơn cầu phúc cho toàn dân.
Diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn, Vân Thư hàng năm đều ở chùa Hương Sơn một tháng, phụ thân cũng không nghi ngờ gì.
Hôm nay, ta đến Túy Tiên Lâu gặp gỡ Mặc Họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trac-phi-yeu-nghiet/chuong-10-11.html.]
Trong số những nha hoàn đó, chỉ có Mặc Họa ở lại.
Cô ấy nói: "Nhị tiểu thư đã cứu mạng nô tỳ, nô tỳ muốn báo đáp nhị tiểu thư."
Mặc Họa mang đến tin tức của Đông Cung:
"Vân Thư ngày ngày thổi gió bên tai Thái tử, muốn hãm hại nhị tiểu thư, người nhất định phải cẩn thận..."
Lời còn chưa dứt, một mũi tên tẩm độc lao vun vút đến, nhắm thẳng vào mi tâm ta.
Ngàn cân treo sợi tóc.
Một thanh trường kiếm xẹt qua, gạt bay mũi tên độc.
Bốn, năm tên thích khách áo đen bịt mặt nhảy xuống từ xà nhà, rút đao ra khỏi vỏ.
Ta không chút do dự, che chắn cho Mặc Họa.
Thanh kiếm của thích khách mang theo tiếng xé gió.
Nhanh hơn cả động tác của thích khách, là kiếm của Tạ Phi Bạch.
Thanh kiếm như rồng bay phượng múa, đ.â.m thẳng vào tim tên thích khách.
Tạ Phi Bạch dùng kiếm vén áo tên thích khách đã chết, nhìn thấy hình xăm trên n.g.ự.c bọn chúng, tấm tắc khen:
"Vân nhị, muội đúng là có bản lĩnh gây họa, ngay cả tử sĩ của Đông Cung cũng kinh động."
"Hợp tác với muội, Tạ mỗ sợ là đã lên nhầm thuyền rồi."
Ta cười gượng: "Võ công của tiểu hầu gia cao cường, loại kỹ xảo thô kém này, chắc chắn không thể làm hại huynh."
Thấy ta bảo vệ Mặc Họa, Tạ Phi Bạch kinh ngạc:
"Muội là tiểu thư khuê các, sao lại bảo vệ một nha hoàn?"
Ta xác nhận Mặc Họa không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
"Mặc Họa vì ta mà rơi vào tình cảnh này, ta nhất định phải bảo vệ cô ấy."
Tạ Phi Bạch nói: "Nhưng người đời đều nói, tiểu thư tôn quý, nha hoàn thấp hèn."
Ta lắc đầu: "Người đời nói như vậy, chẳng lẽ là đúng sao?"
"Là tiểu thư hay là nha hoàn, cũng chỉ là xuất thân."
"Xuất thân của Vân Thư là tiểu thư khuê các, nhưng nàng ta lại chọn vào thanh lâu."
"Xuất thân của Lục Bình Tân là Thái tử, nhưng hắn ta lại chọn cách sống buông thả." "Xuất thân chỉ là điểm khởi đầu, còn điểm cuối cùng đi như thế nào, phải dựa vào bản thân từng bước đi."
Tạ Phi Bạch hơi sững người, nhướng mày cười nói: "Lập luận của muội muội, thật thú vị."
Ta nhìn hắn, nói vào vấn đề chính:
"Vân Thư đã nói cho Thái tử biết, nàng ta chính là đại tiểu thư của Vân gia."
Lời ta nói với Vân Thư hôm đó đã có tác dụng.
Vì vậy, nàng ta đã nói cho Thái tử biết nàng ta chính là Vân Thư.
Nàng ta tưởng rằng đây là biểu hiện của sự si tình, nhưng thực chất lại là tự tay dâng lên bằng chứng cho Thái tử.
Phụ thân và Thái tử vốn không ưa gì nhau.
Nữ nhi của Vân Thủ phụ, tự nguyện sa ngã thành kỹ nữ, cũng muốn ở bên cạnh Thái tử.
Câu chuyện như vậy, đủ để trở thành một con d.a.o sắc bén, đợi đến khi phụ thân và Thái tử trở mặt, sẽ đ.â.m thẳng vào đối phương.
Ta khẽ mỉm cười: "Trận cờ này, có thể đi bước tiếp theo rồi."
Tạ Phi Bạch ung dung nói:
"Hoa mẫu đơn và chim phượng hoàng đã chuẩn bị xong, tùy thời chờ lệnh."