Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trắc Phi Yêu Nghiệt - Chương 8 + 9

Cập nhật lúc: 2024-06-22 02:23:59
Lượt xem: 3,587

Chương 8: Vở Kịch Bắt Đầu

 

Vân Thư mặc bộ y phục mỏng manh như sương khói, đầu đội khăn voan đỏ, ngồi trên giường. 

 

Dưới lớp khăn voan, má Vân Thư ửng hồng, xinh đẹp động lòng người, trái tim bùm bụp đập liên hồi.

 

Mỗi nhịp đập, đều là tiếng trống vui sướng.

 

Tương tư nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng được toại nguyện.

 

Vân Thư đã sớm quên mất, ở bên kia cánh cửa, ta, người bị nàng ta hãm hại, sẽ phải chịu đựng những dày vò như thế nào.

 

"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

 

"Ồ, cô nương này còn muốn chơi trò thú vị với chúng ta, còn đội khăn voan nữa chứ!"

 

"Chỉ là một kỹ nữ thanh lâu, thật sự tưởng mình là tiểu thư khuê các được cưới hỏi đàng hoàng sao."

 

"Hahaha, cởi quần áo ra chẳng phải đều giống nhau sao."

 

Vân Thư bỗng nhiên giật mình, vội vàng kéo khăn voan xuống.

 

Người bước vào, đâu phải là vị Thái tử cao quý, tuấn tú vô song kia.

 

Anan

Rõ ràng là năm sáu gã đàn ông béo lùn, mặt mũi bỉ ổi, thô tục, hôi hám.

 

Vân Thư hoảng sợ thất giọng: "Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây!"

 

"Thái tử điện hạ đâu? Hồng ma ma, Hồng ma ma!"

 

Gã đàn ông cười lớn:

 

"Đến thanh lâu còn có thể làm gì, tất nhiên là đến để chơi gái!"

 

"Hồng ma ma chỉ nói là một tiểu thư khuê các, không ngờ lại là Mẫu Đơn cô nương nổi tiếng hôm nay. Bọn ta thật sự là lời to rồi!"

 

Mấy gã đàn ông trung niên xấu xí xoa tay cười hắc hắc, trên người toát ra mùi hôi thắm, dễ dàng khống chế sự giãy giụa của Vân Thư.

 

Vân Thư gào thét đến khản cả giọng: "Người đâu, mau cứu ta!"

 

"Mau cứu ta!"

 

Không một ai bước vào cứu nàng ta.

 

Dù sao, đây cũng là do chính miệng Vân Thư căn dặn.

 

"Bất kể người trong phòng có kêu la thảm thiết thế nào, cũng tuyệt đối không được thả người ra ngoài."

 

Kiếp trước, đêm mùng một tháng tư, đại thần trong triều dâng tấu, Thái tử bị triệu hồi gấp vào cung.

 

Nếu Vân Thư không có ý định hãm hại ta, vậy thì nàng ta chỉ cần ngồi không một đêm, chờ đợi lần gặp mặt tiếp theo với Thái tử.

 

Đáng tiếc, Vân Thư còn độc ác hơn ta tưởng tượng.

 

Vân Thư đối xử với hạ nhân luôn nghiêm khắc, hễ động là đánh mắng.

 

Cũng giống như Mặc Họa, ta dễ dàng mua chuộc được rất nhiều nha hoàn bên cạnh Vân Thư.

 

Bọn họ âm thầm hành động, như những con kiến nhỏ, ai nấy đều làm tốt phận sự của mình.

 

Tuy nhiên, con kiến nhỏ cũng có thể gặm nhấm cả con đê.

 

Một nha hoàn nhỏ bé cũng có thể tráo đổi, đưa những tên ác bá do chính Vân Thư chọn, vào phòng nàng ta.

 

Một cơn gió thổi qua, cánh hoa đào rơi lả tả.

 

Ta nhặt một cánh hoa đào, bỏ vào miệng nhai nát.

 

Vân Thư, vở kịch mà ta viết, tỷ có hài lòng không?

Chương 9: Gậy Ông Đập Lưng Ông

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trac-phi-yeu-nghiet/chuong-8-9.html.]

 

Những tên khách làng chơi được Vân Thư cẩn thận lựa chọn quả nhiên rất giỏi tra tấn người, nàng ta nằm trên giường ròng rã ba ngày mới tỉnh lại. 

 

Nàng ta nằm trên giường, da thịt đầy vết thương, gân cốt thác loạn, vết bầm tím chi chít khắp nơi, cả người toát ra vẻ mệt mỏi.

 

Việc đầu tiên Vân Thư làm sau khi tỉnh lại, là muốn gặp ta.

 

Đôi mắt Vân Thư tràn đầy ác ý: "Vân Ninh, là muội làm."

 

Ta thản nhiên nói: "Tỷ tỷ, nói năng, làm việc, đều phải có chứng cứ."

 

"Ta là tiểu thư khuê các, sao có thể quen biết những tên khách làng chơi đó? Lại càng không thể sắp xếp bọn họ vào phòng tỷ tỷ."

 

Ta khẽ cười:

 

"Ngược lại là tỷ tỷ, có quan hệ mật thiết với mụ ma ma kia, thậm chí bản thân cũng là kỹ nữ đầu bảng."

 

"Tỷ nói xem, mọi người sẽ tin ta, hay là tin tỷ?"

 

Ta có thể xóa sạch dấu vết, không để lộ bản thân, nhưng nhất định sẽ liên lụy đến những nha hoàn bên cạnh Vân Thư.

 

Đều là những cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, sao ta có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị Vân Thư tra tấn.

 

Ta đã đưa cho họ đủ bạc, để họ rời khỏi kinh thành.

 

Cũng chính vì vậy, Vân Thư mới có thể nhanh chóng nghi ngờ ta như vậy.

 

Vân Thư hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta, mới có thể giải tỏa hận thù trong lòng:

 

"Vân Ninh, muội tưởng như vậy là xong sao?"

 

"Thái tử điện hạ yêu ta tha thiết, đã phái người đến triệu ta vào Đông Cung."

 

"Chờ ta trở thành Thái tử phi, chính là ngày c.h.ế.t của muội."

 

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi:

 

"Đến lúc đó, những đau khổ ta phải chịu đựng hôm nay, ta sẽ trả lại cho muội gấp trăm, gấp ngàn lần."

 

"Ta muốn muội sống không bằng chết."

 

Vân Thư chưa bao giờ nghĩ đến, những đau khổ mà nàng ta phải chịu đựng, đều là do chính tay mình gây ra.

 

Rõ ràng có xuất thân cao quý, lại tự mình từng bước, từng bước đi vào con đường sai lầm.

 

Nói như vậy, kỳ thực nàng ta và Thái tử là cùng một loại người.

 

Cuộc đời bọn họ quá êm đềm, từ khi sinh ra, đã có tất cả mọi thứ.

 

Phụ thân nuông chiều Vân Thư, đối với những việc làm sai trái của nàng ta đều nương tay.

 

Hoàng đế nuông chiều Thái tử, mặc kệ hắn ta muốn làm gì thì làm.

 

Bọn họ tưởng rằng mỗi bước đi trong cuộc đời, đều thuận buồm xuôi gió như lúc mới sinh ra.

 

Cho nên mới phóng túng dục vọng, muốn làm gì thì làm, không bao giờ nghĩ đến hậu quả.

 

Ta thản nhiên nói:

 

"Tỷ tỷ, đừng quên, hiện tại tỷ không phải là đại tiểu thư của Vân gia, mà là kỹ nữ Mẫu Đơn của thanh lâu."

 

"Chẳng lẽ Thái tử bị điên rồi sao, lại muốn lập một kỹ nữ thanh lâu làm Thái tử phi?"

 

Vài ngày sau, ta nhận được thứ mình muốn.

 

"Nhị tiểu thư, thư Mặc Họa gửi tới."

 

Sống lại một đời, ta đương nhiên không muốn chết.

 

Vì vậy, đến lượt ta phản công.

Loading...