TRAI NGỌC - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-28 19:47:40
Lượt xem: 805
Sau đó lại quay sang nhắc nhở những người khác trong bàn ăn: “Trong thời gian này, trang trại của chúng tôi đang thời kỳ dưỡng ngọc, nên tuyệt đối cấm vào.”
“Nếu không sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp.”
4.
Cơm nước xong, tôi và Trần Tầm đi dạo quanh làng.
Trong mắt Trần Tầm càng ngày càng tham lam.
Anh ta đã nhiều lần hỏi về bí quyết nuôi ngọc trai của gia đình nhưng tôi cũng không nói cho anh ta biết.
Một chiếc Bentley đậu ở cửa thôn, Trần Tầm tò mò nhìn xem.
Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bước xuống xe, theo sau là một vệ sĩ.
“Đó là khách của mẹ em.” Tôi giải thích.
Trần Tầm gật đầu.
Chúng tôi vừa về đến nhà, mới chỉ bước vào sân Trần Á đã hưng phấn chạy tới, cô ta nắm lấy cánh tay của Trần Tầm, "Anh ơi, một người phụ nữ vừa mang cả một hộp vàng đến cho mẹ của Lý Mộc. Cả một hộp vàng! Ôi trời ơi!!"
“Khuôn mặt của người phụ nữ khi bước vào nhà nuôi trai trông rất đau khổ, nhưng họ khi bước ra đã không còn dấu vết. Cô ta nói mình đã bôi bột ngọc trai thật thần kỳ!”
Trần Á trong mắt đầy hưng phấn.
Cô ta còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Trần Tầm đã nhéo cô ta, liếc mắt nhìn tôi.
Lúc này Trần Á mới im lặng.
Trong bữa tối, cha Trần vẫn luôn thất thần, vẻ bất an hiện rõ trên mặt ông.
Mẹ tôi gắp đồ ăn cho ông ấy, ông ấy ăn cũng không ngon miệng như buổi sáng.
“Chị, anh nhà không đến ăn à?”
“Ông ấy đang ăn ở phòng sau.”
Ba Trần gật gật đầu, càng run rẩy dữ dội hơn.
"Ba có chuyện gì vậy?" Trần Tầm nghi hoặc nhìn ông.
"Không, không có gì." Ba Trần vội vàng lắc đầu.
Ban đêm, tôi mắc tiểu nên tỉnh dậy, thấy đèn trong phòng Trần Á vẫn sáng.
Tôi lặng lẽ đến gần áp tai vào cửa.
"A Tầm, ở đây thật kỳ quái, ta luôn cảm thấy rất nguy hiểm, con có biết tại sao ba của Lý Mộc không tới không?"
"Ông ấy béo đến mức biến thành một vũng thịt, từng lớp thịt chồng lên nhau, ngay cả mắt cũng không thấy."
"Ông ta cứ gào thét nói không ăn, không ăn nữa, mẹ Lý Mộc còn cạy miệng ông ta ra đổ vào."
"Lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy có cảm giác ông ta chỉ có 200, 300 cân, bây giờ chắc cũng 400, 500 cân rồi."
(1 cânTQ= 0,5kg)
"Làm sao một người có thể phát triển nhanh trong một ngày vậy? Ta cũng thấy mọi người trong làng này đều như có như không giám sát chúng ta, ta sợ đến mức không dám ngủ.”
"Hay là chúng ta trộm thứ gì đó có giá trị rồi rời đi."
Giọng ba Trần run run.
"Sợ cái gì? Người quên đồ đạc trên xe của chúng ta rồi sao? Đều là th. i th. ể người phàm, con không tin một con d.a.o trắng đi vào lại một con d.a.o đỏ đi ra."
"Ba, người quá hèn nhát."
"Anh, anh nói đúng."
"Hơn nữa, ba là người nhất quyết nói với con muốn chơi với bà già nhà quê mà, ba xin đừng gây rắc rối nữa, cùng lắm đến lúc đó, người làm mẹ Lý Mộc thêm vài ngày nữa."
Trần Tầm hạ giọng, lại nhỏ giọng nói vào tai ba Trần.
Ba Trần đã bình tĩnh lại.
Vì sự giàu có của làng chúng tôi, Trần Tầm tạm thời gác lại kế hoạch gi. ế. t gia đình tôi và lang thang quanh làng mỗi ngày.
Họ được mẹ tôi thịt cá hầu hạ ba ngày.
Vào ngày thứ tư, tôi thấy một bình luận nói rằng:
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
[Có phải chủ phòng lập lên không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trai-ngoc/chuong-3.html.]
[Có vẻ như vậy. Cằm của em gái đều thành 3 tầng rồi.]
[Có ai thấy ngôi làng này hơi kỳ lạ không? Tôi không thể tìm thấy nó trên bản đồ.]
[Đàn ông trong làng này béo quá.]
Trần Tầm nhìn qua, liền tắt phát sóng trực tiếp.
Đến đêm mẹ kêu tôi dậy, đưa tôi đến phòng nuôi trai.
Bà vừa mở cửa, gió hòa lẫn với mùi m.á.u thổi vào mặt tôi.
Mẹ tôi nhặt mảnh giấy rơi trên sàn lên.
Bà ấy nhàn nhạt nhìn tôi, “Mộc Mộc, một con chuột nhỏ không vâng lời lẻn vào.”
“Phải làm sao đây.” bà ấy nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn.
5.
Tôi theo mẹ vào phòng nuôi ngọc trai.
Bên trong chỉ có một chiếc giường lớn, có một con trai ngọc to bằng người trưởng thành.
Quần áo của ba dượng vương vãi trên sàn.
Mùi m. á. u tươi không hoà tan, tiếng hét thảm thiết yếu ớt hòa quyện vào nhau.
Tôi tiến lên vài bước, tay chân của ba dượng bị trói chặt, giống như một con lợn trắng đang chờ bị làm thịt.
Ông sợ đến mức toàn thân run lên, những giọt nước lớn rơi xuống mặt.
Mẹ tôi ngâm nga một giai điệu, lấy ra một con d. a. o, nướng trên lửa rồi đến gần cha dượng tôi: "Sợ gì vậy? Lúc b. ạ. o hành gia đình, không phải rất hăng hái sao?"
Bà cười cười, đem d. a. o chạy dọc theo sau đầu của ba dượng, sau đó, đưa tay vào khe hở và kéo nó sang hai bên, bắt đầu đổ thủy ngân vào...
Tôi cười toe toét khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Sau khi mẹ tôi lột bỏ hoàn toàn lớp da của ba dượng, bà tùy ý ném lớp da đó xuống đất.
Ba dượng đã ngất đi vì đau đớn. Thịt đỏ như m. á. u co giật không ngừng.
Con trai bên cạnh không ngừng run rẩy, như bị kích động, nó mở vỏ trai.
Mẹ tôi dùng một chiếc xe đẩy nhỏ để chở cha dượng tôi đến nhà nuôi trai...
Sau khi làm xong mọi việc, trời đã hơi sáng.
Mẹ tôi kể rằng tất cả ngọc trai trong gia đình chúng tôi đều phụ thuộc vào người tới để nuôi.
Những người biến mất đã trở thành thức ăn cho trai.
“Mộc Mộc, đồ con mang về lần này là chất lượng tốt nhất, người càng tệ thì nuôi trai càng ngon.”
Mẹ lau m. á. u trên mặt, “tốt hơn nhiều so với những lão già mà em trai con mang về.”
Mẹ tôi đang nói về một trong những đứa con nuôi của bà.
Đứa nhỏ đó xấu tính quá, từ nhỏ tôi đã không thích nó rồi.
Mười sáu tuổi đã rời khỏi thôn bắt đầu giúp mẹ tôi tìm nguyên liệu nuôi ngọc trai.
Tôi không biết giờ nó đang ở đâu nữa.
6.
Tôi trở về phòng đánh một giấc, lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Vừa ra ngoài đã nhìn thấy ba Trần đang lén lút đi qua đi lại trong sân.
"Bác?" Tôi gọi cho ông ấy.
Ba Trần sợ hãi run lên, liếc nhìn tôi rồi nhanh chóng trốn vào phòng.
Trong bữa tối, vẻ mặt của ông càng trở nên khó coi hơn.
Trần Tầm muốn ăn canh thịt, lại bị hắn dùng đũa đánh đổ, "canh này không được uống!"
"Ba, ba làm cái gì vậy!" Trần Tầm cau mày không vui, “sao con không uống được?”
Mẹ tôi ôm cằm cười nhìn ba Trần.
"Thịt này ngon thế nào? Nó rất tươi, tối qua mới g..i. ế. t."
Mẹ tôi múc một thìa thịt còn dính m. á. u