TRAI NGỌC - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-28 19:54:04
Lượt xem: 797
Trong không khí bay mùi thịt có chút kỳ lạ.
Ba Trần mím môi, đổi chủ đề: "Chúng ta đã ở đây quấy rầy mọi người lâu rồi, tối nay chúng ta hãy rời đi."
"Chú ơi, cháu sợ việc này không được. Nhà chúng ta đã sập và đường bị tắc. Ít nhất sẽ mất một tháng để sửa nó,” tôi trả lời.
"Một tháng!" Ba Trần trở nên kích động.
"Không! Hôm nay tôi phải đi!"
Trần Tầm ghìm vai ông lại, nghe có vẻ có chút không kiên nhẫn, "ba, Mộc Mộc đã nói có lở đất, mấy ngày nữa chúng ta rời đi cũng sẽ như nhau, người không cần khó xử, Mộc Mộc rất nghe lời.”
Tâm trạng của ba Trần hoàn toàn tan vỡ.
“Nếu chúng ta còn chần chừ nữa, tất cả chúng ta sẽ bị ăn thịt!"
"Gia đình họ đều là quái vật! Họ ở trong phòng nuôi ngọc trai .."
Mẹ tôi nhìn ông một cái, ba Trần sợ hãi đến mức lập tức im lặng, loạng choạng trở vào phòng.
"Mộc Mộc, em đừng để trong lòng, ba anh tinh thần có chút vấn đề, có chút bị ngược đãi ảo tưởng, anh không dám nói cho em, sợ em sẽ không thích anh."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Trần Tầm giải thích với tôi.
"Đương nhiên không sao, chúng ta là một gia đình." Tôi nắm lấy tay Trần Tầm.
"Thật ra trong nhà nuôi trai của nhà tôi không có bí mật nào cả, chỉ là không thể cho người ngoài nhìn thấy. Nếu cậu là bạn trai của Mộc Mộc, nếu thực sự muốn xem, buổi tối tôi sẽ đưa cậu đến đó."
Mẹ tôi nhìn thẳng vào Trần Tầm, đôi mắt quyến rũ như lụa, Trần Tầm gật đầu ngơ ngác như bị ma ám.
Buổi tối, Trần Tầm được mẹ tôi đưa đến phòng nuôi trai.
Khi bước ra, bước chân có chút luộm thuộm, thắt lưng buộc lỏng lẻo quanh eo.
Trần Á tinh nghịch nháy mắt với tôi: “Chị Mộc Mộc, hóa ra con khốn có tiền thì vẫn là con khốn.”
“Đừng trách anh trai tôi, là mẹ của chị quá l.ẳ. n. g lơ.”
Cô ta không chờ tôi nói bất cứ điều gì, liền “rầm” một tiếng cánh cửa đóng sầm lại.
Anh em Trần Tầm dường như không nhận thấy điều gì bất thường, ba Trần náo loạn vậy họ cũng mặc kệ.
Mỗi ngày nên ăn thì ăn, uống thì uống, lừa thêm không ít vàng của mẹ tôi.
Ba của Trần đã tăng được năm mươi cân, bọn họ chỉ nói đó thể chất dễ béo, hoàn toàn không lộ lắng chút nào.
Tôi lo lắng rằng họ đang giả vờ nên tôi đề nghị trói họ lại.
Nhưng mẹ tôi nói không cần vội, họ không thể bỏ chạy được.
Thức ăn phải được nuôi dưỡng bằng sự sợ hãi và bối rối, nhưng không thể bị trói buộc một cách trực tiếp.
Bà ấy nuôi ngọc trai chứ không phải nuôi heo.
Tôi trở về phòng, vừa mở điện thoại lên liền nhảy vào phòng phát sóng trực tiếp của Trần Tầm.
[Có ai cảm thấy ngôi làng này kỳ lạ không?]
[Đúng, đúng, đúng, ba của chủ kênh đã đi lang thang quanh cổng làng vào buổi trưa hôm nay rất lâu mà không thể thoát ra được]
[Giống như quỷ đánh tường, có ai nghĩ ngôi làng này thực sự tồn tại không? Nó thậm chí còn không có trên bản đồ dẫn đường.]
[Đúng rồi, mọi người không thấy mấy người chủ kênh đã mập lên rất nhiều sao? Đặc biệt là cha của chủ kênh, rõ ràng ăn rất ít, uống một ít nước lạnh mỗi ngày, có cái bụng bia ngày càng lớn]
[Hơn nữa bình thường còn trai có thể lớn như vậy sao? Nó được nuôi dưỡng bằng cái gì? Thịt người sao?]
[Càng nói về nó thì nó càng trở nên tà ác hơn.]
[Mọi người đừng lo lắng! Chủ kênh không ngu ngốc đến thế đâu.] Quản trị viên đã đăng một bình luận.
[Chủ kênh đã nhận thấy sự kỳ lạ trong làng. Mọi người quên thứ gì trong xe của kênh không? Đừng lo lắng.]
[Vì tính chất đặc biệt của ngôi làng này, số báo này sẽ mời một vị khách bí ẩn. Xin hãy cho tôi thật nhiều phần thưởng và mong chờ nó sớm.]
Đám người Trần Tầm quả thực đang giả vờ.
Tôi đi quanh phòng của Trần Tầm và em gái hắn, phát hiện bọn họ nôn trong chiếc bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trai-ngoc/chuong-4.html.]
Ngoại trừ những gì họ ăn trong vài ngày đầu, họ nôn ra mọi thứ sau đó.
Họ dựa vào thức ăn và nước uống mà họ mang theo.
Tuy nhiên, hai người này thực sự rất “hiếu thảo” không hề nói gì cho cha mình.
Tôi nghĩ đến những bình luận đó.
Chẳng trách lúc đầu Trần Tầm nhất quyết đòi lái xe của mình.
Trong xe của hắn rốt cuộc có thứ gì.
Người đến rốt cuộc là ai?
Có phải dạo này họ chỉ đang câu giờ bằng cách giả vờ thờ ơ?
Một cảm giác tồi tệ dâng lên trong lòng tôi.
Trong sân có tiếng bước chân xào xạc.
Tôi nhẹ nhàng mở hé cửa.
Trần Tầm bước vào sân nhà tôi cùng một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông đeo một chiếc khuyên tai đồng xu ở tai trái, áo lót màu trắng với quần đen, bên ngoài mặc một chiếc áo choàng màu đỏ buông thõng.
Trên mặt được dán một miếng băng dán cá nhân thoạt nhìn không giống một người tốt.
Người đàn ông dường như đã nhận ra điều gì đó, hướng ánh mắt sắc bén về phía tôi.
Tôi giật mình nhanh chóng đóng cửa lại thật chặt.
Tôi tựa người vào cửa, tim đập càng lúc càng nhanh.
"Toàn bộ đều đen, không nhất định là ai sẽ ăn thịt ai."
"Cứ gi. ế. t hết đi, bất kể cô ta có là quái vật hay không quái vật gì."
Giọng nói phẫn nộ của Trần Tầm phát ra từ phòng phát sóng trực tiếp.
[Wow, chủ kênh thực sự đã mời đạo sĩ Mộc Tử đến đây, thảo nào dạo này anh ấy lại bình tĩnh như vậy]
[Lý lịch của anh chàng này là gì?]
[Mộc Tử gi. ế. t người như quỷ, hắn không có khái niệm về tam quan, hắn chỉ cần vui vẻ.]
[Tên này còn dã thú hơn cả chủ kênh.]
[Bạn có biết cách lột nguyên một lớp da mà không bong ra một miếng da, giọt m. á. u nào không? Đạo sĩ Mộc Tử của chúng tôi thì biết làm đấy.]
7.
Tôi siết chặt con d. a. o găm giấu trong tay áo, hoạt động chút gân cốt.
Đạo sĩ trông không được khỏe mạnh lắm, còn anh chị em Trần Tầm thì yếu đến mức gần như không thể đi lại được.
Ngoài ra, tôi còn học cách chiến đấu nên khả năng phản công được bọn chúng là không hề nhỏ.
Tôi hít một hơi thật sâu, lưỡi d.a.o phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng súng.
Chết tiệt, tại sao chúng ta phải theo kịp thời đại?
Đạo sĩ không dùng kiếm gỗ đào mà dùng súng?
Cách nuôi ngọc trai của gia đình chúng tôi tuy độc đáo nhưng vẫn là của người dân bình thường.
Có một cuộc cãi vã trong sân. "Tiểu Trần, cậu đang làm gì vậy? Có hiểu lầm gì đó không?"
"Đừng giả vờ với tôi nữa! Con quái vật bắt người đi nuôi trai! Tôi đã giả vờ đủ rồi!"
Trần Á bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoạ: "Đúng vậy. Bà nghĩ chúng tôi cũng ngu ngốc như những người mà bà đã lừa dối sao?"
"Chúng tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi. Bà già, chúng tôi đang lừa dối bà."
“Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp, lễ hội đã bắt đầu rồi."
"Hãy bắt đầu bằng việc rút móng tay của bà già, một đống tuổi rồi còn đi câu dẫn người khác thật đáng xấu hổ.