TRĂNG LẶN - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-29 19:40:15
Lượt xem: 2,255
Người đó nắm giữ công nghệ cốt lõi tiên tiến nhất.
Trong năm năm tiếp theo, giúp Lục Tâm Đình dần dần và hoàn toàn nắm giữ tập đoàn Lục thị.
Tôi đã đầu tư số tiền mẹ cho vào thị trường chứng khoán, nhờ chút ký ức còn sót lại từ kiếp trước, tôi đã nhân số vốn khởi điểm lên nhiều lần.
Sau đó, ở trường học, tôi vừa dành gấp đôi thời gian để học khóa học, vừa dùng số tiền đó đầu tư vào một số công ty mà sau này sẽ lọt vào danh sách Fortune 500.
Lúc này, nhiều công ty vẫn đang ở giai đoạn khởi nghiệp.
Trong thời gian này, Tô Lan đã liên lạc với tôi nhiều lần.
Mỗi tuần một lần gọi điện thoại, kể cho tôi nghe rằng sau khi tôi rời đi, các bạn trong đội múa rất nhớ tôi.
Cô ấy nói rằng với số tiền thưởng đã nhận được, cuộc sống của cô ấy tốt hơn rất nhiều.
"Gần đây, Đại học A tổ chức tuyển sinh tự do, Lâm Tửu tham gia nhưng bị loại trong buổi phỏng vấn."
"Thật buồn cười, giáo viên phụ trách phỏng vấn hôm đó cũng có mặt tại buổi biểu diễn kỷ niệm trường của chúng ta."
"Cô ấy nói, Lâm Tửu chơi bản 'Ánh trăng' rất mờ nhạt, hoàn toàn không bằng bản 'Giao hưởng định mệnh' của cậu."
"Ai hiểu được, Lâm Tửu ôm lấy Giang Thiêm khóc thảm thiết, tớ lại cười rạng rỡ."
"Điểm thi đại học đã có, tớ đứng đầu trường, xếp thứ ba trong thành phố."
Nhận được tin nhắn này khi tôi đang bị kỳ thi cuối kỳ của hai chuyên ngành hành hạ đến mức bù đầu.
Nhưng tôi vẫn nở nụ cười chân thành: "Chúc mừng cậu."
"Tâm Hỷ, tớ vẫn đang đợi cậu về để tiếp tục làm bạn."
Mẹ tôi cũng thường gọi điện, kể cho tôi nghe về động thái gần đây của Lục Tâm Đình, lo lắng hỏi tôi ở một mình có ổn không, tiền có đủ dùng không.
Sau đó, khi tôi hé lộ một chút về tình hình hiện tại của mình, bà thở dài nhẹ nhõm và tiếc nuối.
"Con vẫn là cô gái nhỏ, đừng ép mình quá."
Bà nói, "Có việc gì cần giúp đỡ phải nói với mẹ, đừng ngại."
Vì vậy tôi đã nói cho bà nghe về Chu Hải, và một số thông tin mà tôi nhớ được, nhờ bà giúp tôi điều tra người này.
"Nhất định, nhất định, phải giấu kín trước anh trai."
22
Tôi đến San Francisco sớm hơn Lục Tâm Đình một tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-lan/chuong-10.html.]
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngoài trường học, tôi định tìm ai đó để hỏi đường, thì đột nhiên thấy một gương mặt quen thuộc trên bãi cỏ không xa.
Chu Hải trẻ hơn vài tuổi.
Trước mặt anh ta là một cô gái cao gầy, đeo kính và để tóc ngắn, đang lạnh lùng nhìn anh ta:
"Đó là thành quả nghiên cứu của tôi, ai cho phép anh lấy đi mà không có sự đồng ý của tôi để bàn bạc hợp tác thương mại?"
Chu Hải cười gượng: "Cái gì của cô của tôi, không phải chúng ta cùng nghiên cứu ra sao?"
"Ý tưởng là của tôi, thí nghiệm là tôi làm, anh chỉ giúp tôi một thời gian ngắn, ghi lại một số dữ liệu, sao lại nghĩ mình có quyền xử lý thành quả của tôi?"
Cô gái không nhượng bộ.
Nghe cô ấy nói vậy, biểu cảm của Chu Hải cũng trở nên lạnh lùng:
"Tần Chỉ Lan, cô đừng quá đáng!"
"Sắp tốt nghiệp rồi, tôi không phải đang nghĩ cho tương lai của chúng ta sao? Cô giữ lại có ích gì, chẳng phải tìm một công ty đáng tin để hợp tác phát triển sẽ thu được lợi ích lớn nhất sao?"
"Tôi nói lần cuối—đó là, của, tôi."
Cô gái tên Tần Chỉ Lan nhìn anh ta một cách lạnh lùng,
"Bằng sáng chế ở trong tay tôi, công nghệ cốt lõi anh cũng không biết, còn muốn tìm người hợp tác phát triển? Chỉ cần tôi còn sống, sẽ không bao giờ."
"Còn nữa, chúng ta chia tay. Từ giờ trở đi, anh không liên quan gì đến tôi."
Cô ấy quay người đi.
Chu Hải đứng đó, nhìn chằm chằm vào lưng cô ấy, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Trong con ngươi gần như lóe lên sát ý lạnh lùng.
Tôi đứng đó, bỗng nhiên nhận ra.
Kiếp trước tôi từng nghe Lâm Tửu hỏi Lục Tâm Đình, làm sao giữ được người tài như Chu Hải bên mình.
Lúc đó, Lục Tâm Đình ôm cô ta ngồi bên hồ bơi, nghe vậy cười:
"Vì anh ta cần tôi giúp."
Quan trọng hơn là.
Kiếp trước, tôi chưa từng nghe thấy cái tên Tần Chỉ Lan.