Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRĂNG LẶN - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-06-29 19:41:02
Lượt xem: 2,707

23

Tôi tìm cách gặp Tần Chỉ Lan.

Trong một quán cà phê xa trường của cô ấy, cô ấy ngồi xuống đối diện tôi.

Vào thẳng vấn đề: "Cô Lục, tôi biết cô đến vì mục đích gì, nhưng tôi không bán thành quả của mình."

"Tại sao?"

Cô ấy ngập ngừng một chút, rồi nói:

"Hiện tại, đó chỉ là một sản phẩm chưa hoàn chỉnh."

Động tác cầm tách cà phê đưa lên miệng của tôi đột nhiên dừng lại.

"Tôi biết, các doanh nhân đều quan tâm đến giá trị thương mại, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng mà tôi có thể đạt được, nó có thể mang lại thay đổi gì cho khoa học công nghệ của loài người. Đối với tôi, bản thân nó mới là quan trọng nhất."

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm.

Khi nhắc đến lý tưởng của mình, khuôn mặt mộc của cô ấy tỏa ra ánh sáng rực rỡ khó tả.

Cô ấy là một cô gái rất tỏa sáng.

Và đáng lẽ đã trở thành một nhà khoa học vĩ đại được ghi danh sử sách.

Nhưng kiếp trước, vì tham vọng của hai người đàn ông.

Cô ấy đã c.h.ế.t ở một đất nước xa lạ.

Như một hạt bụi biến mất trong bánh xe lịch sử.

"Cô Lục, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước."

Tôi đột nhiên đưa tay chặn cô ấy lại.

Nhìn cô ấy một cách chân thành: "Cô Tần, tôi sẵn sàng cung cấp mọi tài chính và tài nguyên cần thiết cho nghiên cứu của cô."

"Và cô chỉ cần sau khi có được sản phẩm hoàn chỉnh, giúp tôi một việc nhỏ."

"Thành quả của cô vẫn thuộc về cô, lịch sử sẽ ghi tên cô—điều này có được không?"

24

Ngày tôi trở về nước, tuyết đầu mùa rơi đầy đất.

Kéo vali ra khỏi sân bay, tôi ngay lập tức nhìn thấy bảng quảng cáo bên cạnh.

Trên đó, là gương mặt trang điểm tinh tế của Lâm Tửu.

Những năm tôi bận rộn ở nước ngoài lập công ty để đối đầu với Lục Tâm Đình dần tiếp quản tập đoàn Lục thị, anh ta cũng không rảnh rỗi.

Không thể vào trường đại học bằng cách tuyển sinh đặc cách và cũng thất bại trong buổi phỏng vấn,

Lâm Tửu vẫn được Lục Tâm Đình tìm cách đưa vào Học viện Điện ảnh, thành công ra mắt trong làng giải trí.

Cô ta vẫn luôn kiên trì.

Tôi cười mỉa mai, ngồi vào xe.

Xe lướt qua dòng xe cộ phủ đầy tuyết mỏng, chạy thẳng đến tòa nhà công ty.

Ba ngày sau buổi đấu thầu, đây là một bước ngoặt quan trọng khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-lan/chuong-11.html.]

Tôi và Tần Chỉ Lan vùi đầu vào công ty suốt ba ngày, đảm bảo tối ưu hóa kế hoạch đến mức tốt nhất.

Sau đó, tại buổi đấu thầu công khai, không có gì ngạc nhiên, chúng tôi giành được hợp đồng đó.

Khi công ty trúng thầu được công bố, tôi đứng dậy từ chỗ ngồi, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lục Tâm Đình bên cạnh.

"Em! Lục Tâm Hỷ!"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tôi mỉm cười: "Lâu rồi không gặp, anh trai."

Kết thúc buổi đấu thầu, anh ta đuổi theo tôi, chặn lại trong hành lang.

Giọng anh ta vẫn còn vài phần không tin nổi:

"Công ty Lan Tâm là của em?"

"Sau khi Tần Chỉ Lan mất tích, là em đã giấu cô ta phải không?!"

"Anh gấp quá rồi đấy, Lục Tâm Đình."

Tôi cười khúc khích, "Cái gì gọi là giấu? Anh và cô ta không quen biết, sao lại cứ khăng khăng tìm một người sống sờ sờ như vậy?"

"Không phải muốn làm chuyện phạm pháp chứ?"

Nhìn thấy ánh mắt anh ta đột ngột sắc bén, tôi cười lớn rời đi.

Lần này trở về nước, tôi vô cùng phô trương, sau khi giành được hợp đồng, tôi bắt đầu kết nối khắp nơi, làm quen với nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Vì nắm giữ độc quyền bằng sáng chế của Tần Chỉ Lan, lại vừa giành được một dự án lớn từ tay tập đoàn Lục thị.

Mọi người đều đối xử với tôi rất lịch sự, vô cùng thân thiện.

Đây là thứ mà kiếp trước dù tôi có giành được ba giải Ảnh hậu cũng không cảm nhận được.

"Con người quả nhiên phải nắm giữ tư liệu sản xuất."

Tôi nâng ly rượu vang, cảm thán một câu.

Tô Lan quay lại, nhìn tôi từ đầu đến chân:

"Sao tớ cảm thấy, cậu chỉ ra nước ngoài bốn năm, mà trở về lại trưởng thành như thêm mười tuổi vậy."

"Cũng bình thường thôi, dù sao mười tám tuổi có thể dựa vào sự trẻ trung mà điên cuồng."

Tôi nói, "Bây giờ tốt nghiệp đại học rồi, muốn lộ răng nanh ra cũng phải giả bộ một chút."

Nói xong, tôi giơ bảng lên, hét giá:

"Hai triệu."

Lâm Tửu ngồi ở hàng ghế đầu quay đầu lại đột ngột.

Cùng với Giang Thiêm ngồi bên cạnh cô ta cũng nhìn về phía tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh ta hơi mất tập trung.

Tôi tinh mắt nhìn thấy vết sẹo mờ trên trán anh ta.

Đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

"…Hai triệu sáu trăm ngàn."

Giang Thiêm tỉnh lại, ngay lập tức giơ bảng, bắt đầu đấu giá với tôi.

 

Loading...