Tràng Nam Tường tiểu thư - Chương 16: Cuộc sống vợ chồng
Cập nhật lúc: 2024-05-25 10:17:37
Lượt xem: 3,439
Lam Ngạn càng ngày càng bận.
Ban ngày bận việc công, buổi tối bận việc riêng.
Hắn tràn đầy sinh lực, ta thường ngủ thiếp đi trong tiếng thở dốc của hắn, rồi lại tỉnh lại.
Anan
Ta dần dần tìm được niềm vui, hắn lại càng thêm cuồng nhiệt.
Lúc hắn không có mặt, ta phần lớn thời gian đều ngủ, tỉnh lại thì uống các loại thuốc bổ quý hiếm.
Không uống không được, ngày nào hắn trở về cũng kiểm tra, bởi vì hắn thấy thể lực của ta kém xa hắn.
Ta không biết bên ngoài căn biệt thự này đang diễn ra những chuyện gì, cũng không nghĩ đến chuyện phải chia sẻ gánh nặng với Lam Ngạn.
Điều ta có thể làm, chỉ là nghe lời, ở lì trong nhà, không bước chân ra ngoài.
Cho đến hôm đó, Hạ quản gia nói có một nữ nhân quỳ gối ở ngoài cửa.
Ta hỏi nếu bây giờ ta ra ngoài, có gây nguy hiểm cho Lam Ngạn không?
Hạ quản gia nói ở cửa thì không sao.
Thế là ta yên tâm ra ngoài xem náo nhiệt.
Thế nhưng ta lại kinh ngạc phát hiện, nữ nhân quỳ gối ở ngoài cửa, lại chính là Nguyễn Tố Tâm.
Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, trang điểm nhẹ nhàng, trông vô cùng xinh đẹp.
Nàng ta nhìn thấy ta, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi:
"Cô thật sự ở bên hắn sao?"
Ta gật đầu: "Lần trước ta đã nói rồi, chúng ta sắp thành hôn."
Nàng ta mím chặt môi, cười lạnh một tiếng:
"Lam đại nhân là ai chứ? Sao có thể nhìn trúng cô được."
Ta lại thắc mắc: "Không phải cô hận Lam Ngạn sao? Hôm nay là sao vậy?"
Nguyễn Tố Tâm hơi ngẩng cao đầu: "Hôm nay ta đến đây là để giao dịch. Chỉ cần Lam đại nhân đồng ý thả người nhà ta, ta sẵn sàng dùng danh nghĩa đệ nhất tài nữ kinh thành, tự mình đến cửa xin Lam đại nhân thu nhận ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-nam-tuong-tieu-thu/chuong-16-cuoc-song-vo-chong.html.]
Ta kinh ngạc: "Cô đã có chồng, sao hắn có thể thu nhận cô được?"
"Ta và Chu Kim An đã hòa ly, tự nhiên có thể gả lại."
Ta sững sờ một lúc lâu vì tin tức này, cuối cùng vẫn tốt bụng khuyên nhủ: "Cô về đi, Lam Ngạn chỉ thích ta thôi, sẽ không cần cô đâu."
Nguyễn Tố Tâm liếc xéo ta một cái, không nói gì nữa, dường như không thèm để ý đến ta.
Buổi tối Lam Ngạn trở về, ta kể chuyện này cho hắn nghe.
Hắn lơ đãng lắng nghe, tay cởi từng lớp quần áo của ta:
"Muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ."
Cúi người xuống, hắn lại nói: "Nàng nói rất hay."
"Câu nào nói hay?" Ta ấn đầu hắn xuống.
"Câu Lam Ngạn chỉ thích nàng."
Ta ngẩn người.
"Ưm..."
Nguyễn Tố Tâm quỳ ba ngày, cuối cùng ngất xỉu ở ngoài cửa.
Lúc ta ra ngoài xem, nàng ta vừa mới tỉnh lại.
Nàng ta nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt thất thần, ánh mắt tuyệt vọng:
"Trang Nam Oanh, ta xin lỗi cô, ta hối hận rồi, ta không nên cố ý hại cô. Xin cô, giúp ta, cứu người nhà ta với!"
Ta lại phải lải nhải kể chuyện này cho Lam Ngạn nghe.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Gieo gió gặt bão. Nàng ta chê Chu Kim An bị cách chức liền hòa ly, lại không biết bây giờ Chu Kim An không chỉ được phục chức, mà còn được giao phụ trách vài vụ án oan sai này."
Ta "a" lên một tiếng: "Ý huynh là, nàng ta không nên đến cầu xin huynh, mà nên đi cầu xin Chu Kim An?"
Lam Ngạn bỗng nhiên nhíu mày, giữ chặt hai tay ta trên đầu, đè người xuống.
"Phu nhân, ta không thích nàng nhắc đến cái tên 'Chu Kim An' đó.
"Tối nay, ta phải trừng phạt nàng thật tốt."