Trang nhật ký cuối cùng - Chương 2.2
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:21:51
Lượt xem: 16
Trên ngã tư đường, cô đã gặp hai người.
Một người là bạn thân nhất của cô, còn người kia là chàng trai mà cô yêu thầm suốt bốn năm.
Ngày đầu tiên Chu Thính Uyển gặp Thời Dao, cái nắng gắt của buổi trưa đang chiếu rọi trên những bông hoa ngọc lan, những bông hoa rủ xuống, gió thổi đung đưa như sắp rụng.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Khi Chu Thính Uyển chuẩn bị ra khỏi ngõ, cô bị một nhóm học sinh hư hỏng chặn lại.
Cô bị túm tóc đuôi ngựa, cặp sách cũng bị đá sang một bên. Bọn chúng ép cô đưa tiền, mái tóc của cô bị kéo đến rối tung, trông rất đáng thương.
Cô nhớ ngày hôm đó rất nóng, ngay cả gió thổi cũng mang theo cái oi ả của mùa hè.
Bọn chúng đòi tiền nhưng cô không có, và đương nhiên chúng không chịu dùng lại, mở miệng nói những lời thô tục, còn gây ra những hành động đáng sợ.
Chúng muốn lột quần áo cô, điều đó không thể chấp nhận được. Dưới ánh mặt trời gay gắt, cô vẫn mặc áo dài để che đi những vết sẹo xấu xí.
Những vết sẹo đó không thể để lộ ra, cô liều mạng để giữ chặt quần áo của mình, không chú ý đến những giọt nước mắt trực trào.
“Làm gì vậy? Bắt nạt con gái nhà người ta?” Một giọng nữ sắc bén vang lên đã khiến những hành động đó dừng lại.
Bọn họ lập tức dừng lại, ngay sau đó, từng người một gọi cô gái vừa xuất hiện là “chị Dao”.
Nhân lúc bọn chúng không chú ý, Chu Thính Uyển nhanh chóng nhặt cặp sách dưới chân lên định bỏ chạy.
Khi cô vừa muốn đi thì bị chặn lại, người đó kéo tóc cô, thô bạo lôi cô về phía mình.
Vừa lôi còn vừa mắng: “Còn muốn chạy à?”
Nữ sinh kia nghe vậy liền quay đầu lại, chỉ thấy Chu Thính Uyển nhỏ nhắn và yếu ớt đang run rẩy liên tục, nước mắt rơi không ngừng.
Tóc cô rối tung rối bù, trên áo chỉ còn sót duy nhất một chiếc cúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-nhat-ky-cuoi-cung/chuong-2-2.html.]
Gương mặt trắng trẻo non nớt vừa có vết thương vừa có nước mắt.
“Bỏ cô ấy ra.” Cô gái đó nhẹ giọng nói một câu.
Tên đó dường như không hiểu: “Cái gì?”
“Tao bảo mày bỏ cô ấy ra, nghe không hiểu à?” Thời Dao cau mày quát.
Tên đó bị dọa sợ, không tin vào tai mình, vội vàng bỏ Chu Thính Uyển ra, cô liền loạng choạng vì mất thăng bằng.
Thời Dao tiến đến gần đỡ lấy cô, Chu Thính Uyển ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền trên người Thời Dao.
So với những loại nước hoa rẻ tiền khác, mùi hương này thực sự toát ra vẻ cao quý sang trọng.
Cô chỉ từng ngửi qua mùi này ở trong tiệm, bởi vì mẹ cô từng làm lao công ở đó.
Khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mái tóc vàng óng ánh của cô gái, dưới những lọn tóc là đôi mắt mèo mê người, đuôi mắt hơi xếch lên, tạo nên một vẻ đẹp kiêu hãnh và quyến rũ.
Chiếc mũi cao thẳng, cô còn nhìn thấy có một nốt ruồi vừa nhỏ vừa mờ trên cánh mũi của Thời Dao.
Với làn da trắng, Chu Thính Uyển nhìn cô gái trang điểm đậm trước mắt, lớp makeup không hợp tuổi nhưng lại phù hợp với cô một cách lạ lùng.
Một vẻ đẹp vừa trẻ trung vừa trưởng thành.
Nhìn một cái là say lòng.
Môi đỏ, răng trắng.
Chu Thính Uyển không tin được rằng cô gái như vậy lại cùng tuổi mình.
Sự khác biệt quá lớn.
Nếu không phải Thời Dao mặc đồng phục, cô sẽ không nhận ra cô gái đang đỡ cô là học sinh cấp 3.