Trang nhật ký cuối cùng - Chương 2.3
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:25:25
Lượt xem: 7
“Cảm ơn cậu.” Chu Thính Uyển nhìn cô đến mức say mê, tới khi hoàn hồn, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Thời Dao cười mỉm, giọng nói quyến rũ giống hệt con người cô: “Không có gì.” Thời Dao nói. Bỗng cô nhìn thấy huy hiệu trường trên đồng phục của Chu Thính Uyển, có chút ngạc nhiên, bèn hỏi: “Cậu cũng học ở trường Trung học số 3?”
Chu Thính Uyển nghe cô hỏi như vậy cũng sững sờ một lát, cảm thấy ngạc nhiên bèn gật đầu.
Thời Dao nghiêng đầu về sát Chu Thính Uyển, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cô nói: “Kết bạn nhé?”
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Còn chưa đợi Chu Thính Uyển đáp lời, Thời Dao lại bổ sung: “Có mình ở đây thì bọn họ sẽ không dám bắt nạt cậu đâu.”
“Chị đây bảo vệ cưng.”
Khuôn mặt Thời Dao tràn đầy ý cười, vẻ ngoài hiền lành vô hại. Gió thổi qua cành cây, những bông hoa ngọc lan trên cành phát ra tiếng xào xạc.
Khi hai người hoàn toàn trái ngược trở thành bạn bè, chờ đón họ là những điều đồn thổi và thị phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-nhat-ky-cuoi-cung/chuong-2-3.html.]
Bởi vì trong mắt mọi người, Thời Dao là thiên kim của một gia đình giàu có, vị tiểu thư này có khổi tài sản kếch xù, có thể vào trường Trung học số 3 là nhờ vào quan hệ và việc bố của cô đã quyên góp hai toà nhà cho trường.
Cô tiểu thư này từ trước vẫn luôn sống phóng khoáng, không câu nệ. Những học sinh ngoan khi nhìn thấy mái tóc vàng của cô, bọn họ còn không dám nhìn cô chứ đừng nói tới việc làm bạn. Hơn nữa, Thời Dao luôn toát ra một vẻ khó gần.
Cô là cái đinh trong mắt của giáo viên, là học sinh hư, vậy nên cô không có một người bạn thật sự nào cả, đa số đều là con cái nhà giàu hoặc những cô gái giống cô.
Nhưng Chu Thính Uyển thì khác, cô là hình mẫu thuần khiết, là cô gái ngoan ngoãn trong lớp chọn mà người người hướng đến.
Những cô gái nhút nhát, yếu đuối và có vẻ ngoài ngoan ngoãn hiền lành như Chu Thính Uyển chắng có chút liên quan nào đến cô nàng kiêu kỳ với mái tóc vàng óng như Thời Dao.
Nhưng trước mặt tất cả mọi người, cô gái nhỏ nhút nhát lại mở to mắt, nói với giọng ngạc nhiên: “Thật sao?”
Thời Dao cười sảng khoái, gật đầu: “Thật, mình là Thời Dao, cậu tên là gì? Học sinh ngoan.”
Chu Thính Uyển luôn là đối tượng bị mọi người xa lánh ở trường, cô chưa bao giờ nghĩ tới có người muốn ở cạnh mình.
“Mình là Chu Thính Uyển, Chu trong “thứ hai”, Thính trong “nghe thấy”, Uyển trong “uyển chuyển”.” Cô giới thiệu tên mình từng chữ từng chữ một.