Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trăng Sáng Tự Chiếu Rọi Lấy Ta - Chương 19 + 20 + 21

Cập nhật lúc: 2024-05-11 08:52:42
Lượt xem: 3,717

19

Dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác chính là sở trường của ta, dù đã nhiều năm trôi qua, cơ thể ta vẫn còn nhớ.

Tay hắn vừa chạm vào eo ta, ta đã không nhịn được mà mềm nhũn.

Hắn mang theo cảm xúc mãnh liệt cắn lên môi ta, ta đau đớn ngửa cổ đón nhận.

Bộ hỉ phục chưa kịp thay sau một đêm bận rộn lập tức bị xé rách không thương tiếc.

Hắn rên lên, ta cũng rên theo.

Ta choáng váng mà đong đưa theo hắn.

Trong nháy mắt, tiếng chuông leng keng lại vang lên trong đầu ta.

Hết hiệp 1, hắn lại muốn cúi xuống xem kỹ "lòng thành" của ta.

Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, cố hết sức đẩy mình về phía mặt hắn.

Đôi tay có vết chai lướt qua lưng rồi vuốt ve eo ta, ta run rẩy bám chặt lấy vai hắn.

Liên tục gọi hắn một cách hỗn loạn: "Lang quân——Lục Hoài Chi——Hoài Chi——Lục lang——"

Đôi tay gảy đàn của hắn linh hoạt và mạnh mẽ, sau đó ta chỉ còn lại tiếng nức nở.

Hắn cắn lên dấu trăng khuyết trên vai ta.

Ta dùng hết sức kẹp chặt eo hắn.

Cuối cùng khi dừng lại, những ngọn nến trên bàn đã cháy hết.

Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy có người giúp ta lau rửa cơ thể, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu ta chỉ toàn là——

Hắn đã nhìn rõ chưa?

20

Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Lục Hoài Chi đã biến mất tăm.

Ta ôm chăn, liếc thấy màu đỏ trên giường.

Trong đầu không nhịn được tưởng tượng, đây cũng coi như động phòng hoa chúc muộn màng nhiều năm.

Làn da lộ ra ngoài in đầy những vết hằn đỏ, đặc biệt là dấu trăng khuyết trên vai, những vết răng xung quanh còn rỉ máu.

Mở chăn ra xem thì càng hỗn loạn hơn.

Không một chỗ nào lành lặn.

Ta mặc quần áo để sẵn bên giường rồi đứng dậy nhưng chân lại mềm nhũn, ngã xuống đất.

Một cánh tay hữu lực ôm lấy ta: "Ban ngày ban mặt, không cần vội vàng ôm ấp như vậy."

Ta giãy giụa không thoát, đành chuyển chủ đề: "Ngài... đã nhìn rõ chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-sang-tu-chieu-roi-lay-ta/chuong-19-20-21.html.]

Hắn nhét một chiếc bánh bao vào miệng ta: "Tối qua trời tối gió lớn, nhìn không rõ lắm. Tối nay xem tiếp."

"Ngài còn chơi xấu à?"

"Nàng tưởng lòng thành dễ nhìn thấy như vậy sao?"

Hắn nhét bát đũa vào tay ta, rồi tự đi về bàn sách: "Có cứu tỷ muội tốt của nàng hay không là tùy hết vào nàng đấy."

21

Anan

Hắn khoanh tay đứng trước bàn, lưng thẳng như cây tùng.

Nhưng trong lòng ta biết hắn đang đợi ta đến hầu hạ.

Hồng tụ thêm hương.

Trong nửa năm ngắn ngủi đó, ta đã làm điều này cho hắn rất nhiều lần.

Lấy nghiên mực tốt và nước suối, từ từ xoay tròn trong nghiên mực.

Mực đen từ từ loang ra, tỏa ra mùi hương thông thơm ngát.

Lục Hoài Chi chăm chú nhìn bức thư trước mặt, thỉnh thoảng lại phê chú gì đó.

Khuôn mặt tuấn tú tỏa sáng dưới ánh nắng.

"Đẹp không?"

"Nước miếng chảy ra rồi kìa."

Ta vô thức đưa tay lên lau khóe miệng, thấy hắn cười liền biết mình bị trêu.

Không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Này——"

Hắn cười khẽ.

Thấy tâm trạng hắn tốt, ta tiến lại gần tai hắn hỏi: "Lang quân, nô gia muốn cầu xin ngài một chuyện."

Hắn nghiêng đầu nhìn ta: "Vừa làm chút chuyện đã đưa ra điều kiện? Hửm?"

"Nô gia muốn về thăm con, sợ nó lo lắng."

"Chúc Minh Nguyệt, đây là nàng lại cầu xin ta thêm một chuyện. Vậy lần này, nàng định trả giá bằng gì?"

Ta ngây người, sao lại giống như lăn cầu tuyết, càng lăn càng lớn thế này.

Ta thử cầu xin một cách dứt khoát: "Lang quân, ngài là người làm việc lớn, không thể mãi dây dưa ở nơi nhỏ bé này được."

"Nô gia phải làm thế nào, xin ngài hãy nói rõ——"

Ngòi bút của hắn khựng lại, cụp mắt xuống: "Nàng sốt ruột muốn rời khỏi ta đến vậy sao?"

Ta há miệng nhưng không biết nói gì.

Hắn lấy ra từ trong n.g.ự.c một chiếc túi vải cũ nát.

"Thêu cho ta một cái nữa đi."

"Thêu xong, ta sẽ để nàng đi."

Loading...