TRĂNG VỪA NHÔ LÊN - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-05-23 18:46:31
Lượt xem: 336
14
Đến nhà Cố Đình, chào hỏi quản gia xong, tôi vội vàng chạy lên phòng làm việc, trên bàn đặt ba hộp quà rất tinh xảo, một chiếc váy, một đôi giày cao gót và một chiếc đồng hồ làm thủ công.
Tôi ngắm nghía mãi không rời, định ôm hết đi thì ánh mắt chạm vào một phong bì dưới đống tài liệu trên bàn, trông rất quen thuộc.
Chết tiệt, đây chẳng phải là bức thư tình tôi viết sao?
Đây là bức thư tình tôi viết vội để đưa cho Cố Bắc làm trò!
Đây là bức thư tình thứ N tôi viết cho Cố Đình, chủ yếu là để tự xem, còn chưa dám gửi đi.
Vậy mà nó lại ở trên bàn của Cố Đình, nhìn là biết đã bị đọc qua, tôi rút điện thoại gọi cho Cố Bắc.
"Thư tình của tôi sao lại ở trên bàn anh cậu?"
Đầu dây bên kia giọng lạnh lùng nói như chuyện đương nhiên: "Tôi đưa mà, vào ngày cậu đưa tôi."
Rất tốt, tôi hít một hơi sâu, cúp điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-vua-nho-len/chuong-14.html.]
Lấy bức thư tình ra, đã nửa năm trôi qua, nó vẫn bị vứt ở góc bàn không bắt mắt, bao bì đã bị xé ra mà không gói lại, cứ bị đè dưới đống giấy tờ, đủ thấy nó không được coi trọng thế nào.
Cố Đình đã đọc thư tình của tôi, biết được tình cảm của tôi nhưng khi tiếp xúc với tôi anh lại không thể hiện chút khác lạ nào.
Anh đã sớm biết tôi thích anh, nhưng anh chưa bao giờ đáp lại, thậm chí không từ chối.
Nửa năm, bức thư tình gửi đi nửa năm, anh có vô số cơ hội để nói cho tôi biết suy nghĩ của anh.
Nhưng tôi thận trọng thích anh, có lẽ trong mắt anh chỉ là trò đùa của trẻ con, không đáng coi trọng.
Vậy nên sau khi đọc xong bức thư tình dài dằng dặc của tôi, anh không coi là thật, giả vờ không biết để không ai cảm thấy khó xử.
Tôi lại đặt bức thư trở lại, vậy thì cứ coi như không ai biết đi.
Khi tôi ôm quà về nhà họ Lâm, khí tức u ám đáng sợ.
Đi ngang qua phòng khách thấy mọi người đang ăn bánh, mẹ tôi nhìn tôi lên lầu. Cười nói: "Đứa trẻ này, nhận được quà của Cố Đình vui quá hóa ngốc rồi."