TRANH DIÊN - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-05-15 02:00:03
Lượt xem: 2,842
10
Tần gia là một đại gia tộc nổi tiếng ở kinh thành, Tần đại nhân giữ chức tể tướng, trong mấy người con trai của ông, chỉ có vị công tử út này là vẫn chưa thành gia.
Còn Tần tiểu công tử này, từ trước đến nay vẫn luôn là người trong mộng của Tống Nhu.
Kiếp trước, Tống Dục quan phục nguyên chức, cưới Thẩm Tâm Nguyệt.
Trong khi đó Tống Nhu cũng như ý nguyện gả cho Tần công tử.
Nhưng kiếp này, tình hình có biến đổi, Tống Dục không được phục chức.
Dù sao thì hồi đó Tống gia được phục hồi là do mấy vị đại thần tâu với hoàng thượng lời hay về Tống Dục.
Về việc mấy vị đại thần này giúp mình tại sao, Tống Dục cho rằng:
"Ta với mấy vị thế thúc chí hướng giống nhau, nên được các thúc ấy quý mến hết mực."
Nhưng thực chất thì đằng sau cái "chí hướng giống nhau" này, ý thực ra là chàng ta tặng cho các đại thần tranh của Cố Khải chi, chữ Vương Hi chi, tượng sứ cảnh đức trấn.
Số lễ vật thanh nhã này đều lấy tiền ta kiếm được ra mua.
Đời này, Tống Dục không thể bỏ tiền ra mua những món quà giá trị cao đó, mất đi vốn liếng để "chí hướng giống nhau" với các vị thế thúc nên đương nhiên chẳng ai đứng ra nói lời hay trước mặt hoàng đế cho hắn ta.
Tống gia không thể phục hồi nhưng hôn sự của đích tỷ ruột mình là Thẩm Tâm Nguyệt thì không thể chậm trễ được nữa.
Hôn sự của các gia đình quyền quý nhìn chung đều theo kiểu ghép đôi sắp xếp. Đời này không có Tống gia, rồi cả Tần gia và Thẩm gia cũng nhìn trúng đối phương.
Tống Nhu sốt ruột, ở trong phòng buồn như kiến bò trên chảo nóng.
"Thẩm Tâm Nguyệt rõ ràng biết ta và Tần ca ca rất yêu thương nhau, sao nàng ta lại còn nhăm nhe đến Tần ca ca nữa!
"Tần ca ca si tình với ta trước, tuyệt đối sẽ không lấy Thẩm Tâm Nguyệt.
"Nhưng Tần ca ca đã quá lâu chưa được gặp ta, không biết có thể quên ta không..."
Lần này, Tống nhu biết mình không thể ngồi chờ ch///ết nữa rồi.
Biết tin Tần công tử chuẩn bị đi Lục Liễu đê thưởng xuân đạp thanh, nàng ta liền gọi ngay người hầu duy nhất còn lại của mình, bắt đầu chỉnh trang phục sức.
Tiểu Thúy tin tức rất nhanh nhạy, lập tức báo lại chuyện này cho ta.
Chúng ta lập tức mua sẵn đồ hạt dưa bánh kẹo, trốn đằng sau giả sơn gần Lục Liễu đê xem diễn biến.
Hôm đó, Tống Nhu mặc một chiếc váy thanh nhã, xuất hiện trên Lục Liễu đê.
Vừa đi Tống Nhu vừa tự đắc nói với người hầu:
"Các thiên kim tiểu thư phần nhiều đều thích đồ vàng đồ ngọc, phô trương hào nhoáng. Họ tuyệt không biết Tần ca ca thích nhất là kiểu đẹp không cần tô nhiều son phấn, tự nhiên không cần sửa sang gì cả."
Xa xa, Tống Nhu nhìn thấy Tần công tử.
nàng ta cũng không tiến lại chào, mà tìm một chỗ gần bờ nước, để làn gió trên mặt hồ thổi nhẹ vào mái tóc rối và tà váy của mình, làm ra dáng một tiên nữ thoát tục.
Rồi cả một nén hương trôi qua, hai nén hương trôi qua.
Tần công tử vẫn không hề đến gần.
Tống Nhu sốt ruột, nhìn ra phía bên cạnh.
nàng ta lập tức không thể giữ được bình tĩnh, bởi thấy Tần công tử đang nhìn về phía bên kia Lục Liễu đê.
Ở đó có một người con gái đang đứng.
Không ai khác, chính là Thẩm Tâm Nguyệt.
Bình thường không để ý thì không sao, vừa nhìn thấy mới biết Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu như chị em ruột. Từ váy áo, kiểu tóc cho tới dáng người cử chỉ đều giống nhau, kiểu kiểu tiên khí thoát tục, dáng vẻ tao nhã thanh cao.
Điều đáng sợ hơn cả là trong trường hợp hai người giống nhau như phép thử gương thì Thẩm Tâm Nguyệt dù cho ở điểm nào cũng đều hơn Tống Nhu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tranh-dien/chuong-10.html.]
Tống Nhu đã rơi vào sa sút và cực khổ, dù có ăn mặc đẹp như thế nào thì váy áo vẫn nhăn nhúm, tóc vẫn rối.
Còn Thẩm Tâm Nguyệt từ đầu đến chân lúc nào cũng được mấy chục người hầu chăm sóc kỹ càng, cho nên đứng ở đó đúng là một tiên nữ thực thụ.
Nhìn thấy Tần công tử đi về phía Thẩm Tâm Nguyệt, Tống Nhu đã ức chế quá lâu nên không nhịn được nữa bùng nổ cảm xúc.
nàng ta xông tới.
"Thẩm Tâm Nguyệt, ngươi quên mất lời thề hẹn biển ước với ca ca ta là gì rồi à? Giờ đây ca ca ta đang cố gắng hết sức chờ ngươi, không động tâm không luyến ái, vậy mà ngươi lại đưa đẩy làm ra vẻ khiêu khích, ở bên ngoài câu dẫn Tần công tử!"
Thấy Tống Nhu phát cuồng như vậy, ta và Tiểu Thúy lặc lè đồ ăn, cùng nhau đứng sau giả sơn lắc đầu.
Xem ra nữ tử ai cũng hờ hững với người khác, nhưng tới lượt mình thì phá tan hình tượng ngay được.
Thẩm Tâm Nguyệt không thể ngờ người chị em tốt ngày trước lại bất ngờ nổi cơn với mình, ngơ ngác nói: "Ngươi, ngươi nói gì thế? Ta với ca ca ngươi vẫn luôn coi nhau như ruột thịt..."
Tống Nhu cười lạnh: "Ruột thịt á? Ruột thịt nhà ai dưới hoa trước nguyệt trao lời yêu thương thề non hẹn biển? Ruột thịt nhà ai ngày ngày viết thư qua lại bày tỏ tình cảm? Xin lỗi nhé Tâm Nguyệt tỷ, lừa mình thì được rồi, đừng hòng lừa cả người khác.
Tấm khăn tay tặng ca ca ta thêu hình gì còn để ở nhà ta kia kìa. Họa tiết bên trên không phải là uyên ương hí thủy thì là gì? Ta có phải mù đâu?"
Thẩm Tâm Nguyệt tái mặt, mất sạch cả hình tượng, luống cuống chỉ huy người hầu ra bịt miệng Tống Nhu.
Không ngờ rằng Tống Nhu đã trở nên điên loạn, nàng ta vượt qua những người hầu đó, trực tiếp xông tới Thẩm Tâm Nguyệt.
"Ta cho ngươi dám câu dẫn Tần ca ca..."
Hai người không đứng vững, cùng nhau ngã từ trên đê xuống, đồng loạt vang lên một tiếng ùm.
......
Hai người con gái đánh nhau giành Tần công tử, ngã xuống nước, Tần công tử cũng không đứng nhìn.
Tần công tử nhảy xuống sông, nhanh chóng kéo cả Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu lên bờ.
May sao nước sông rất cạn, nên hai vị tiên nữ không bị thương, chỉ có điều rất nhếch nhác.
Không chỉ váy áo, tóc tai đều ướt nhẹp, cả giày thêu cũng rơi luôn.
Giờ thì mọi việc thật phiền phức rồi.
Theo lẽ thường thì nam nhân thấy cơ thể nữ nhân, thì phải có trách nhiệm với nữ nhân đó.
Vậy mà bây giờ, Tần công tữ không những phải có trách nhiệm, mà một lúc lại phải có trách nhiệm với cả hai cô.
Bản thân Tần công tử cảm thấy khá vui vẻ, nhưng vấn đề là không thể có hai vợ chính.
Theo cục diện hiện tại của hai nhà Thẩm gia và Tống gia, hẳn là Tống Nhu sẽ phải làm thiếp.
Tống Nhu ở nhà khóc đến đứt từng khúc ruột, Tống Dục sức cùng lực kiệt, đến nửa đêm mới nghĩ cách hẹn gặp Thẩm Tâm Nguyệt một lần.
"Tâm Nguyệt, Nhu nhi muội cũng biết, Tống gia nhà chúng ta ba đời làm quan, con bé lại là con gái độc nhất, từ bé đã sống trong nhung lụa, tuyệt đối không thể làm thiếp được.
"Hay là thế này, giờ ta ly hôn với Thẩm Tranh Diên ngay, nàng sẽ lấy ta, còn Nhu nhi để cho Tần công tử lấy, như vậy người hữu tình người đều có thể thành thân thuộc."
Cho đến lúc này, Tống Dục vẫn cho rằng Thẩm Tâm Nguyệt yêu hắn.
Suy cho cùng thì sau khi Tống gia suy tàn, Thẩm Tâm Nguyệt vẫn luôn ân cần chu đáo với Tống Dục.
Nhưng lúc này, Thẩm Tâm Nguyệt như thể nghe thấy một chuyện cười, phũ phàng hất tay Tống Dục.
"Tống Dục, ta đã từng tạo cơ hội cho ngươi rồi, chờ ngươi phục chức, nhưng thời gian đã quá lâu rồi. Ngươi chẳng lẽ muốn ta phải chờ cả đời sao?
" Cha ta mất công lắm mới xin được mối hôn sự với nhà họ Tần, vậy mà hiện tại lại bị Tống Nhu làm loạn đến thế cơ chứ, vậy mà còn muốn ta nhường cho nàng ta? Dựa vào đâu ta phải nhường cho nàng ta?
" Gả cho ngươi cơ à ? Đừng đùa chứ!Bây giờ ngươi chả có gì cả, thế mà còn dám mặt dày đến cầu xin ta. Nói cho ngươi biết nhé, giờ mà nghe ngươi nói thích ta, ta buồn nôn lắm đây này!
Thẩm Tâm Nguyệt hất tay bỏ đi.
Tống Dục ngây người đứng dưới ánh trăng.
Sau một hồi lâu, chàng nôn ra một ngụm máu, rồi ngã thẳng cẳng xuống đất.