TRANH DIÊN - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-05-15 02:00:30
Lượt xem: 2,985
11
Tống Dục đã bệnh.
Căn bệnh này cũng giống như căn bệnh của ta ở kiếp trước, đều là do phải chịu nhiều kích thích dữ dội khiến khí huyết trong người sôi trào.
Kiếp trước, Tống Dục không thèm đến thăm ta mà chỉ lo giao du với lũ cẩu bằng hữu của mình.
Cho nên kiếp này, ta cũng chẳng buồn quan tâm tới hắn ta, chỉ lo chú tâm đến những chuyện phiếm của nhà họ Thẩm.
Thẩm Tâm Nguyệt đã đoạn tuyệt mối quan hệ với Tống Dục, nhưng cuộc sống của nàng ta cũng chẳng được tốt đẹp gì cho cam.
Xét về gia thế, cho dù là so với nhà họ Tống khi còn chưa sa sút hay là so với nhà họ Tần hiện giờ thì nhà họ Thẩm của chúng ta cũng kém xa một bậc.
Cho nên đối với đại nhân Tần Thị và phu nhân Tần Thị, Thẩm Tâm Nguyệt là một lựa chọn con dâu có thể cân nhắc, nhưng không hoàn toàn bắt buộc phải chọn.
Thực ra, nhà họ Tần vẫn đang ngắm nghía con gái của những gia đình quyền quý khác có gia thế cao hơn. Nếu có thể tìm được người tốt hơn, thì chưa chắc đã phải chọn Thẩm Tâm Nguyệt.
Chính vì lý do này mà Thẩm Tâm Nguyệt phải chạy ra Lục Liễu đê tạo sự tình cờ gặp gỡ với công tử Tần. nàng ta hy vọng sẽ lọt được vào mắt xanh của công tử Tần, từ đó có thể tăng thêm sức nặng cho việc gả vào nhà họ Tần của mình.
Bây giờ thì chắc chắn Thẩm Tâm Nguyệt có thể gả vào nhà họ Tần rồi.
Nhưng lúc đó, tại Lục Liễu đê người đi lại như mắc cửi, Tống Nhu đã lớn tiếng vu khống Thẩm Tâm Nguyệt dan díu với Tống Dục, khiến sự việc nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán khắp kinh thành.
Đại nhân Tần Thị và phu nhân Tần Thị vốn đã thấy gia thế của nhà họ Thẩm không đủ xứng tầm, chỉ có điều tốt cái là tiếng tăm của bản thân Thẩm Tâm Nguyệt khá tốt.
Bây giờ thì đến cả ưu điểm cuối cùng này cũng bị hủy hoại nốt. Đối diện với nhà họ Thẩm đến cầu hôn, thái độ của phu nhân Tần Thị rất ân cần, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng.
Bà ta nói thẳng rằng địa vị chính thất thì không được, địa vị Qúy thiếp thì có thể.Việc lấy hay không tùy vào quyết định của đại nhân Thẩm Thị và phu nhân Thẩm Thị.
Sự việc đã đến nước này, ngay cả khi Thẩm Tâm Nguyệt không gả cho công tử Tần, e là cũng khó có thể nói đến việc gả vào nhà nào tốt hơn được nữa, cho nên dù có đưa ra bất kỳ điều kiện gì thì cũng chỉ còn cách cắn răng mà đồng ý.
Còn Tống Nhu thì sao, trong nhà đại gia có thêm người thì cũng chẳng sao, đại nhân Tần Thị và phu nhân Tần Thị để tỏ lòng cảm thông, đã cho công tử Tần cũng nạp cả nàng ta vào.
Còn về địa vị, nàng ta được ban cho địa vị thấp hơn một bậc so với một Qúy thiếp, chính là lương thiếp.
Công tử Tần lại cưới thêm một quận chúa làm chính thất, sau khi đại hôn xong, người ta sắm hai chiếc kiệu nhỏ, đưa Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu về phủ họ Tần.
Nhưng Tống Dục đã không thể chứng kiến được cảnh này.
Cú sốc quá lớn khiến hắn ngày một suy kiệt hơn, ho đến nỗi không thể ngồi dậy được.
Tống Dục bệnh thành như vậy, cuối cùng ta cũng bắt đầu nghiêm túc làm ăn.
Thật ra trước đó ta cũng đã chuẩn bị rồi, chỉ có điều đều tiến hành trong bóng tối, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, ta vung tay một cái là có tới hàng chục cửa hiệu cắt băng khánh thành, có đến bảy tám tửu lâu mới mở cửa đón khách.
Với kinh nghiệm của kiếp trước, ta có thể nói là nắm chắc trong lòng bàn tay cách kinh doanh những loại hình này, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, ta đã trở thành một thương gia nổi tiếng nhất kinh thành.
Ngày trước khi Tống Dục còn khỏe mạnh, ta và Tiểu Thúy chỉ có thể lén lút ăn khuya trong phòng riêng của mình.
Bây giờ chế độ ăn uống của ta lại được nâng cấp thêm một bậc nữa, vây cá mú phượng hoàng, vi cá mập thêu kim khuẩn đậu, sò điệp, cầu gai, nấm hương, bào ngư, ta muốn ăn gì là có món đó.
Chỉ có điều lúc này không còn có Tiểu Thúy ăn cùng ta nữa rồi, nàng dẫn theo một đội ngũ xuất phát đi Giang Nam mở rộng thị trường mới.
Ta cảm thấy rất cô đơn, đành phải bưng cơm đi đến bên giường bệnh của Tống Dục mà ăn.
Lúc này, ngoài thuốc thang ra, Tống Dực chả ăn uống được gì nữa, từ một công tử tuấn tú như cây ngọc cây vàng, chàng ta giờ đã gầy gò như một cành củi khô.
Ta kể cho chàng ta nghe những chuyện phiếm mới nhất mà ta nghe được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tranh-dien/chuong-11.html.]
Đương nhiên là vô cùng hấp dẫn rồi——
Hôm nay, Tống Nhu đã đẩy Thẩm Tâm Nguyệt xuống ao cá chép.
Thẩm Tâm Nguyệt đã cho Tống Nhu uống thuốc phá thai, nhưng bị phát hiện rồi.
Ngày nào con vẹt của Tống Nhu cũng bay khắp mọi nơi trong phủ họ Tần, rêu rao khắp mọi ngóc ngách những lời nói xấu về Thẩm Tâm Nguyệt.
Con mèo của Thẩm Tâm Nguyệt lại cào rách cả mặt Tống Nhu.
……
Ta thở dài nói: “Hai người này trước đây thân thiết như chị em ruột, sao giờ lại ra nông nỗi này?”
Tống Dục nằm trên giường, chàng ta trừng mắt nhìn ta, ho không ngừng, ho đến mức bắt đầu nôn ra máu.
Ta phẩy tay:
“Phu quân đừng trợn mắt lên nhìn thiếp như thế, chuyện này lại không liên quan đến thiếp đâu.
“ Tất nhiên là thiếp đã rửa tay gác kiếm, không kiếm ra tiền cho nhà chàng, khiến chàng không có tiền để chạy chọt, không thể phục hồi được chức cũ.
“Cho nên Tống Nhu không thể gả cho công tử Tần mà nàng ta yêu thương, nàng ta sống không tốt, đương nhiên cũng thấy không chịu được khi nhìn thấy Thẩm Tâm Nguyệt sống tốt.
“Còn Thẩm Tâm Nguyệt thì sao, một tiểu thư khuê các chuẩn bị lấy chồng đàng hoàng lại bị Tống Nhu ép gả làm thiếp, chắc trong lòng đã muốn cắt Tống Nhu thành ngàn mảnh. Giờ thì hai người họ đều ở hậu viện của nhà họ Tần, lại còn hận nhau đến tận xương tủy, chắc là sẽ phải đấu đá đến hết đời, kẻ tám lạng, người nửa cân.
“Chứng kiến cảnh hai người nữ tử quan trọng nhất của đời mình giờ đây đều biến đổi đến mức không thể nhận ra, phu quân cảm thấy thế nào hả?”
Ta nhìn Tống Dục, mặt chàng ta đã tím đen lại.
“Nói xong chuyện họ rồi thì lại nói đến chuyện của phu quân.
“Thực ra thiếp biết, cơ thể chàng có một số vấn đề ẩn tàng, phải luôn bồi bổ bằng những loại thuốc quý nhất, đắt tiền nhất và cũng không được tức giận, không được buồn phiền, nếu không thể trạng sẽ còn sa sút nghiêm trọng hơn.”
Càng ngày càng ho ra nhiều m.á.u đen, giờ Tống Dục lại đập mạnh vào giường, chỉ vào ta: “Ngươi…… Ngươi quá hèn hạ và độc ác……”
Ta lắc đầu nói: “Cái tội danh đó ta không dám nhận đâu, hèn hạ độc ác, đó nhất định phải là cái mác chỉ dành cho kẻ dùng thủ đoạn mà thôi. Còn ta thì sao? ta chỉ nhàn nhạt như nước, chả làm gì cả thôi.”
Như lúc này, ta nhìn hơi thở của Tống Dục ngày càng gấp gáp, ta vẫn không hề làm gì.
Không gọi người hầu, không cho gọi lang y, chỉ lặng lẽ nhìn chàng.
"Ba người các ngươi, đều là tự chuốc lấy hậu quả." Ta nhẹ giọng nói, "Hút m.á.u người khác để sống, có tư cách gì hận ta khi một ngày không hút được nữa?" "Tống Dục, ngươi luôn thấy ta không xứng với ngươi, nhưng từ đầu đến cuối, chẳng qua là ngươi không xứng với ta." Đó là câu cuối cùng.
Tống Dục sau một hồi vật lộn dài đằng đẵng, rốt cuộc nhắm mắt lìa đời.
Ta quay người bỏ đi, hốc mắt khô khốc, không có nước mắt.
Ngày trước, khi ta hứa gả cho chàng, lúc vén khăn trùm đầu, thấy chàng anh tuấn, đôi mắt giống như ngọc bích, khiến ta rung động.
Niềm vui khi đó dường như vẫn còn đọng trong tim.
Mà đến nay, thời gian của hai kiếp như mây khói trôi qua, niềm vui biến thành chán ghét, tình yêu biến thành hận thù.
"Thiếp gọi người hầu đến: "Phu quân mất rồi, đi tìm vị pháp sư giỏi nhất tới siêu độ chàng để hồn phách được chuyển thế đầu thai sớm."
Kiếp trước, không cam lòng ch///ết vì bệnh, Tống Dục lại chẳng hề lo ma chay cho ta, khiến hồn ta không tan, được tái sinh thêm một kiếp.
Còn kiếp này, ta nhất định sẽ siêu độ cho chàng thật tốt, không cho chàng tái sinh thêm một lần nào nữa.