Tráo Thai - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-06 20:14:50
Lượt xem: 778
Tôi nhất thời lặng thinh.
Nỗi sợ hãi như một tấm lưới khổng lồ trùm lên toàn thân, ăn mòn từng tế bào trong người tôi.
Anh phát hiện rồi!
Tôi không thể thừa nhận.
“Anh yêu, anh cầm cái gì đấy?”
Tôi cố gắng nở nụ cười.
Ánh mắt Thẩm Tiết lạnh băng nhìn chằm chằm vào tôi, thấy tôi không có vẻ sợ hãi, vài giây sau, anh thu tay lại.
“Ngủ đi em yêu.”
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại.
Cơn lạnh từ chân lan đến đỉnh đầu tôi, từng hành động của Thẩm Tiết đều đầy rẫy sự quái dị và đáng sợ.
Anh ta tuyệt đối không bình thường.
Tôi nổi cả da gà, nằm xuống nhưng không dám nhắm mắt ngủ.
Chờ mãi đến sáng, Thẩm Tiết gọi tôi dậy ăn sáng.
“Đêm qua em ngủ ngon không?”
Thẩm Tiết rót cho tôi ly sữa, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ quan tâm.
Dường như người đã dọa tôi tối qua hoàn toàn không phải là anh.
Tôi suy nghĩ một chút.
Phải che giấu sự kỳ quái đêm qua, không thể để anh ta nghi ngờ.
“Anh ơi, em mơ thấy mất điện thoại, em tìm khắp nơi. Anh lại đưa em một tờ giấy màu vàng, trông như loại tiền âm phủ đốt lúc nửa đêm, dọa em sợ c.h.ế.t khiếp.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Tiết dần tắt, ánh mắt u tối nhìn tôi chằm chằm.
“Không phải mơ đâu em, là thật đấy.”
Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng tôi, nhưng tôi vẫn giả vờ thản nhiên, đưa tay gãi đầu.
“Chắc chắn là mơ rồi! Anh sắp làm cha rồi mà còn đùa với em thế.”
Sắc mặt âm u của Thẩm Tiết dần dịu đi, ánh mắt hiện lên một tia cảnh giác.
“Em vẫn hiểu anh nhất, không sao là tốt rồi. Anh đi làm đây.”
Khi đến cửa, anh ta bỗng quay lại nói:
“Mấy hôm nay em đừng ra ngoài.”
Ngay sau đó, tôi nghe tiếng khóa cửa an toàn bị chốt từ bên ngoài.
Anh ta vẫn không tin tôi! Anh ta đã khóa tôi lại trong nhà!
4
Tôi lập tức quay về phòng ngủ kiểm tra túi.
Miếng vải đỏ vẫn còn đó.
Nhưng hai con búp bê khâu tay bên trong đã biến mất!
Đêm qua chỉ có tôi và Thẩm Tiết ở nhà.
Chắc chắn anh ta đã lấy đi.
Vậy thì, kẻ đã giấu búp bê nguyền rủa dưới giường tôi từ trước, cũng chính là Thẩm Tiết!
Anh ta đã biết chuyện Từ Kiều Kiều tráo thai của tôi từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trao-thai/chuong-3.html.]
Vì sao phải làm như vậy?
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Từ khi tôi mang thai, Thẩm Tiết lo ngại ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, chủ động đề nghị ngủ riêng.
Chẳng lẽ anh ta đã có tình nhân mới?
Đứa con trong bụng Từ Kiều Kiều là của Thẩm Tiết sao?
Tôi suy nghĩ cạn óc, họ chỉ gặp nhau hai lần, một lần trong đám cưới, một lần ở buổi họp mặt.
Chồng của Từ Kiều Kiều rất giàu có, mọi mặt đều vượt trội hơn Thẩm Tiết.
Không có lý do nào khiến họ có thể dính líu với nhau.
Khi tôi đang đau đầu suy nghĩ, bụng lại đau như bị móc ra.
Tôi lập tức gọi cho ông lão.
“Ông ơi, cứu cháu với…”
Giọng tôi run lên vì đau đớn.
Ông lão nghe xong, quả quyết bảo: “Đừng bận tâm mối quan hệ của họ hay mục đích là gì, cứ đổi thai về trước đã.
“Vật đè chặn sát chỉ phát huy tác dụng khi ở gần bên con. Mau tìm tiếp đi, gặp ta ở chỗ cũ trước giờ Ngọ.
“Ngày mai giờ Ngọ, đúng ba ngày, thai sẽ ổn định, khi đó chẳng ai cứu nổi con nữa.”
Tôi không còn nghĩ gì khác, tiếp tục lục tung khắp nơi tìm kiếm.
Cái hộp gỗ dưới gầm giường đã trống rỗng.
Tủ, ngăn kéo, dưới ghế sô pha, đâu cũng không có.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tôi ngồi bệt xuống đất, gần như tuyệt vọng.
Còn chỗ nào chưa tìm nữa?
Nhà vệ sinh!
Tôi đứng trong phòng tắm quan sát, nơi nhỏ hẹp thế này, không có nhiều chỗ giấu đồ.
Chắc chắn phải ở nơi kín đáo.
Nhìn trái nhìn phải, tôi dừng ánh mắt ở bồn xả nước của bồn cầu, mở ra, cuối cùng cũng tìm thấy hai con búp bê nguyền rủa.
Thẩm Tiết đã bọc kỹ chúng bằng vài lớp túi nhựa.
Tôi lần lượt gỡ ra.
Điều đáng sợ là… trên mặt búp bê nam có vẽ hai con mắt đỏ như máu.
Nhìn càng lâu, càng khiến người ta rùng mình, lông tóc dựng đứng.
Không có thời gian xem xét kỹ, tôi dùng miếng vải đỏ bọc lại, gọi thợ mở khóa khu chung cư.
Tôi bịa rằng cãi nhau với chồng, muốn ly hôn.
Chồng tôi trong cơn tức giận đã khóa trái tôi trong nhà, ngăn cản tôi đi làm, nhờ thợ khóa đến giúp, hứa trả thêm hai trăm.
Cuối cùng cũng rời khỏi nhà.
Tôi chạy thẳng đến công viên.
Ở góc khuất nơi không người qua lại, tôi nhìn thấy ông lão râu trắng.
“Ông ơi, cháu tìm được rồi!”
Tôi chạy đến thở hổn hển, bụng đau ngày càng dữ dội, đành phải khom người ngồi trên ghế.
Ông lão mở miếng vải đỏ ra xem, mặt biến sắc.
“Đây là… búp bê âm nhân khai nhãn, ắt gặp họa.”
Tôi nhớ lại những biểu hiện bất thường của Thẩm Tiết tối qua, vội vàng hỏi: “Có ảnh hưởng gì đến việc đổi thai không?”