Trên Sóng Dữ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:35:04
Lượt xem: 300
Tôn Phú lập tức giận dữ, giơ cao roi ngựa: "Mẹ kiếp, tao đánh không được giặc ngoại chẳng lẽ lại không đánh được mày sao? Ngu xuẩn!"
Một roi quất xuống, tiếng kêu thảm thiết của A Tương khiến ta không thể do dự thêm được nữa. Ta chỉ cảm thấy mình như bị nhốt vào trong quan tài, xung quanh tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, ai oán như chim đỗ quyên khóc ra máu!
Dân làng nổi giận, không ngừng xô đẩy lũ quan binh. Tôn Phú lại quay lưng về phía đám đông, dùng roi quất từng nhát vào những cô nương không chịu lên thuyền, như đang trút giận, mà không hề hay biết bên cạnh chỉ còn lại một tên hộ vệ.
Lúc này, Hỗ bá cùng với mấy người dân vật ngã một tên quan binh. Ta nhảy vọt qua, con d.a.o găm từ trong tay áo trượt vào lòng bàn tay, ta đ.â.m mạnh vào gáy Tôn Phú!
Keng một tiếng, m.á.u phun ra, b.ắ.n hết lên mặt ta.
Ta liếc thấy tên hộ vệ của Tôn Phú không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, theo bản năng muốn rút đao, ta đã nhanh tay rút d.a.o găm ra, dùng chân đạp mạnh vào eo Tôn Phú, mượn lực lộn người nhảy về phía sau, gầm lên: "Giết tặc phản quốc!"
Tiếng ồn ào phía sau bỗng im bặt, rồi lại bùng lên dữ dội. Lũ quan binh hoàn toàn không ngờ lại có người dám g.i.ế.c quan, đang ngơ ngác thì bị dân làng cướp mất đao, hoảng sợ quỳ xuống xin tha, tự động dạt ra nhường đường.
Tôn Phú nằm sấp trên đất, hai chân co giật liên hồi, giống hệt con gà con vịt bị cắt tiết vặt lông. Dân làng nhất loạt xông lên, g.i.ế.c c.h.ế.t tên hộ vệ, bao vây hắn.
Hắn vẫn còn thoi thóp, ôm cổ quay đầu lại một cách khó nhọc, trợn mắt run rẩy giơ một ngón tay: "Nổi loạn, nổi loạn rồi..."
"Giết!!"
Hỗ bá hét lớn, là người đầu tiên ra tay, những người khác cũng tranh nhau xông vào, vị tri châu đường đường Ngũ phẩm cứ như vậy bị c.h.é.m thành một đống thịt nát, lẫn vào đá sỏi.
Không biết bao lâu sau, bỗng có cơn gió lạnh thổi qua, khiến đàn chim nhạn kêu lên những tiếng khàn khàn, mọi người nhìn Tôn Phú nằm c.h.ế.t trên đất, bừng tỉnh sau cơn ác mộng, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn ta.
Ta nắm chặt con d.a.o găm, trầm giọng nói: "Chỉ có hai con đường. Một là, đi về phía nam lánh nạn; hai là, cùng ta tiến về phương bắc! Triều đình không bảo vệ đất nước, chúng ta sẽ bảo vệ! Đất nước của chúng ta, chúng ta phải tự cứu lấy!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Những người dân này phần lớn là nữ nhân và người già, biết rõ việc tiến về phương bắc nguy hiểm đến tính mạng, nhưng họ vẫn giơ cao đao kiếm gậy gộc trong tay, đồng thanh hét lớn: "Tiến về phương bắc! Tiến về phương bắc!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tren-song-du/chuong-6.html.]
Đêm đó, ta dẫn theo năm mươi lăm người dân của thôn Hồ Xuyên, cùng với mười tên quan binh đã thức tỉnh, chèo thuyền tiến về phương bắc.
Ta đứng ở mũi thuyền, thành thạo chỉ huy dân làng căng buồm ra khơi, vượt qua sóng cả, toàn lực tiến về phía trước.
Hỗ bá được A Tương dìu bước tới, cung kính chắp tay hỏi ta: "Xin được hỏi công tử cao tính đại danh?"
Ta bật cười, dõng dạc đáp: "Ta là Hứa Dương Lan, con gái của Hứa Trường Tín, người trấn Đình Châu, Phụng An!"
Ta không đi thẳng qua sông, mà tránh quân giặc ngoại ở bờ bên kia, đi men theo dòng sông đến Phàn Châu để tập hợp lực lượng.
Ít ai biết rằng, ta có nuôi một đội buôn ngựa ở Phàn Châu. Nhị đương gia Tề Hồng Lãng là người bạn thân thời thơ ấu của ta, tính ra chúng ta đã bốn năm năm không gặp mặt, chỉ liên lạc qua thư từ.
Nhưng từ khi Hoàng đế dời đô về phương nam, Hứa gia bị Chu thừa tướng đàn áp, ta cũng cắt đứt liên lạc với Tề Hồng Lãng.
Mười một năm trước, Tề Hồng Lãng được cha ta mang về Hứa gia. Ban đầu cha ta thấy hắn trạc tuổi ta, lại hiền lành thật thà, nên muốn hắn làm người hầu cho ta, đồng thời dạy ta nói chuyện.
Nào ngờ Tề Hồng Lãng còn ít nói hơn cả ta, và hoàn toàn không có tư chất đọc sách. Sau nửa tháng sống chung với hắn, ta chỉ học được cách im lặng leo cây, rồi ngồi trên cành cây ném trái cây vào cha.
Không còn cách nào khác, cha ta phải đến Triệu gia "mượn" Triệu Nguyên Bạch về, như vậy mới tránh cho hai chúng ta cùng biến thành khỉ câm.
Cha ta cũng phát hiện ra Tề Hồng Lãng có tư chất khác biệt, là nhân tài võ học, bèn tìm thầy cho hắn. Ông tính toán nếu hắn có thể thi đỗ Võ cử nhân, làm quan trong triều, thì Hứa gia sẽ có thêm một chỗ dựa vững chắc.
Không ngờ, trong lễ cập kê của ta, một lão bộc của Hứa gia lại tố cáo Tề Hồng Lãng ăn trộm di vật của mẹ nuôi ta - một chiếc vòng ngọc - ngay trước mặt bao nhiêu khách khứa.
Cha ta hiểu rõ con người của Tề Hồng Lãng, đương nhiên không tin, nhưng chiếc vòng ngọc lại được tìm thấy trong phòng của Tề Hồng Lãng trước mắt mọi người.
Ta đến giờ vẫn nhớ rõ biểu cảm của Tề Hồng Lãng lúc đó. Hắn kinh ngạc, hoang mang, bối rối, đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, hắn cầu cứu nhìn cha ta và ta, ấp úng nửa ngày cũng không giải thích được gì, chỉ biết đỏ hoe mắt nắm chặt tay.
Tiếng lành thì ít người biết tiếng xấu thì đồn xa, danh tiếng của hắn cuối cùng cũng bị hủy, khó mà làm quan được nữa.