TRIỀU TRIỀU - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-09-12 19:48:04
Lượt xem: 1,888
Không biết vị Quý Phi nương nương ở trong cung, khi nghe nói người nam nhân mà nàng ta yêu nhất đang quấn quýt hưởng lạc dưới thân một nam nhân khác, trên mặt sẽ có biểu cảm thú vị đến mức nào đây.
Quả nhiên Tiêu Như Phong đến đúng hẹn.
Khi thấy người ra đón hắn là ta, hắn có chút ngạc nhiên.
Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên ta gặp vị Thế Tử Định Bắc Hầu trong truyền thuyết này.
Tổ tông, cha ông của hắn đều lập được nhiều chiến công hiển hách, chỉ có hắn là một kẻ ăn chơi trác táng thực thụ.
Ban đầu, Thế Tử là huynh trưởng của hắn, hắn chỉ là con út.
Sau này, huynh trưởng hắn tử trận trên sa trường, hắn kế thừa ngôi vị Thế Tử.
Nhưng cầm quân đánh trận thì không biết, chỉ biết chọi gà đánh chó.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là, hắn còn thích nam sắc, thường xuyên lui tới những chốn trăng hoa.
Kiếp trước, hắn đã công khai trêu ghẹo Thẩm Húc tại yến hội ở phủ Thái Tử.
Vì thế mà bị Ngự Sử tham tấu, bị Hoàng Thượng phạt một năm lương bổng.
Thẩm Húc hận hắn đến tận xương tủy.
Sau đó, Thẩm Húc phụ trách thẩm tra xử lý án mưu phản của Định Bắc Hầu, kết tội Tiêu Như Phong c.h.é.m đầu ngay tại pháp trường.
Dân gian còn truyền tai nhau rằng đây là trời phạt, quả báo đến rồi.
Tuy nhiên, Tiêu Như Phong lại khác xa so với những gì ta tưởng tượng.
Theo như lời đồn thổi, hắn hành động ngả ngớn, vô cùng phong lưu.
Thực tế, tuy dung mạo tuấn tú, nhưng dáng người hắn lại thẳng tắp, cao lớn, dù mặc một bộ trường sam màu sương giá, vẫn không thể che giấu được khí chất lạnh lùng và sát khí bao quanh.
Tiêu Như Phong hỏi ta hẹn hắn đến để làm gì.
Ta mở cửa thư phòng ra, Thẩm Húc đang nằm trên giường hôn mê.
Ta nói: “Tặng ngươi một phần đại lễ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trieu-trieu/chuong-08.html.]
Tiêu Như Phong bị sặc đến ho khan.
Hắn nhìn Thẩm Húc, lại nhìn ta, quay người định đi.
Ta tốn không ít sức lực mới giữ được hắn lại.
Hắn đá Thẩm Húc một cái, trong mắt lóe lên tia hung ác: “Đừng giả c.h.ế.t nữa, mau đứng dậy! Không ngờ Thám Hoa Lang có tấm lòng rộng mở lại vì muốn kéo Tiêu gia ta xuống ngựa mà dùng đến cả thủ đoạn này!”
Hắn đá mãi mà vẫn không thấy Thẩm Húc nhúc nhích.
Ta nhìn Tiêu Như Phong, trầm tư.
Hắn làm ra vẻ như vậy, khác xa so với tên công tử bột trong truyền thuyết.
Trong lòng ta chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ những điều hoang đường trước đây của Tiêu Như Phong đều là giả?
Tuy nhiên điều này lại khiến lời nói sau đó của ta dễ thốt ra hơn.
Ta nói với Tiêu Như Phong rằng, ta có một cơ hội hợp tác, Tiêu Thế Tử không chỉ có thể được “mỹ nhân” mà còn có thể giúp Hoàng Hậu lật đổ Quý Phi.
Sắc mặt Tiêu Như Phong biến đổi lớn, bảo ta đừng nói bậy.
Hắn co cẳng bước đi, ta lại thong thả chỉ ra rằng, Hoàng Hậu và Tiêu gia đang lâm nguy.
“Trong có Quý Phi luôn rình rập ngôi vị Hoàng Hậu, ngoài có Hoàng Đế dè chừng Tiêu gia. Tiêu gia hiện nay tuy trông phồn vinh nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ vạn kiếp bất phục, nếu không thì Tiêu Thế Tử cũng không cần phải tự hủy hoại thanh danh như vậy.”
Nghe vậy, Tiêu Như Phong một bước tiến lên bóp cổ ta: “Ngươi có biết những lời ngươi vừa nói đủ để ngươi c.h.ế.t đến tám trăm lần rồi không!”
Ta khẽ cười: “Chi bằng Tiêu Thế Tử vào cung trước, tìm xem trong cung của Hoàng Hậu nương nương có vật gì như tà thuật không.”
“Ta sẽ ở đây chờ Thế Tử.”
Tiêu Như Phong trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên thả ta ra, vội vã rời đi.
Ngay lúc đó, Thẩm Húc trên giường tỉnh lại.
Hắn ta chỉ trời chửi đất mắng ta, hỏi ta rốt cuộc muốn làm gì.
Ta vuốt ve khuôn mặt hắn ta: “Tất nhiên là muốn dùng hắn đổi lấy một cuộc sống vinh hoa phú quý rồi.”