TRỞ LẠI NĂM THÁNG BỐ TÔI LÀ HỌC SINH GIỎI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-29 17:44:58
Lượt xem: 1,626
13,
Mẹ tôi lớn tiếng nói với thị trưởng Cố, "Thị trưởng Cố, thằng con ông vừa hôn con gái tôi. Con gái tôi vẫn còn trong trắng, thằng này phải chịu trách nhiệm với nó."
"Từ nay về sau hai nhà chúng ta sẽ là thông giam tốt nhất ông đừng gây rắc rối cho bố tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ gả con gái tôi cho người khác, khiến con trai ông đau khổ cả đời."
Những lời này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Một người đàn ông trẻ trông giống phóng viên mới vào nghề không kìm được mà lên tiếng hỏi mẹ tôi, "Cô bị điên à? Trông cô chẳng khác nào học sinh cấp ba, sao có thể có con gái lớn như vậy được?"
Mẹ tôi đang chờ câu hỏi này.
Bà ta đắc ý nhìn tôi rồi lấy ra một bản báo cáo giám định DNA, "Đúng là tôi còn trẻ, nhưng tôi thật sự là mẹ của Giang Hoan. Nó là con gái của tôi và Giang Hoài."
"Đây là giám định DNA của tôi và nó, còn đây là của nó và Giang Hoài.”
"Nó chính là một con q u á i v ậ t đến từ tương lai."
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
Họ nhìn tôi, bố tôi và mẹ tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Bố tôi càng nắm c.h.ặ.t t.a.y hơn.
Nếu không phải chú Cố Dương giữ chặt vai bố tôi, chắc chắn ông sẽ xông tới, bịt miệng mẹ tôi lại.
Một ý nghĩ á c đ ộ c nhanh chóng lóe lên trong đầu tôi.
Cho đến khi một người trông giống bác sĩ, mồ hôi nhễ nhại chạy tới.
Ông ta lớn tiếng nói, "Bản giám định DNA này của Nhiếp Tán là do tôi làm!"
"Cô ta bị đ i ê n, lúc nào cũng chỉ muốn kết hôn với bạn học Giang Hoài."
"Cô ta hoang tưởng mình là người trọng sinh, sau này sẽ sinh con với bạn học Giang Hoài."
"Cô ta là con gái của ông chủ mỏ than Nhiếp Vọng Xuân, tôi không dám đắc tội với cô ta nên mới làm giả hai bản giám định DNA này!"
Nụ cười trên mặt mẹ tôi lập tức biến mất, nhìn ông bác sĩ kia bằng ánh mắt oán hận, "Ông nói bậy! Ông nói bậy! Tôi không hề mua chuộc ông!"
Tất nhiên là mẹ tôi không mua chuộc vị bác sĩ này.
Ông ta bị Cố Dương mua chuộc.
Hai ngày trước, bà Lý hàng xóm đến tìm bà nội tôi, nói rằng mẹ tôi ép bà ấy phải lấy cắp tóc của tôi và bố tôi.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Bà ấy bảo tôi và bố tôi phải thật cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-lai-nam-thang-bo-toi-la-hoc-sinh-gioi/chuong-6.html.]
Tôi lập tức đoán ra mẹ tôi được trọng sinh.
14,
Mẹ tôi chửi rủa bác sĩ bằng những lời lẽ thô tục nhất, cảnh tượng này đã bị các phóng viên có mặt tại hiện trường ghi lại.
Thị trưởng Cố rất tức giận.
Bố tôi học rất giỏi, không chỉ một lần đạt danh hiệu thủ khoa cấp thành phố.
Thị trưởng Cố rất trọng người tài, cũng nhiều lần nghe Cố Dương kể về những việc mẹ tôi đã làm với bố tôi, bao gồm cả việc bà ta từng b ắ t c ó c bố tôi, định làm m ù mắt ông, đêm trước kỳ thi đại học, bà ta đã c ở i hết quần áo, vu cáo bố tôi c ư ỡ n g h i ế p bà ta… vân vân và mây mây.
Mẹ tôi đã làm rất nhiều việc ác, không thể chấp nhận được.
Bà ta có thể bình an vô sự ra khỏi đồn công an là vì Nhiếp Vọng Xuân làm giả b ệ n h á n mắc b ệ n h t â m t h ầ n cho bà ta.
Thị trưởng Cố nói rõ ràng từng lời trước công chúng, "Mau liên lạc với phụ huynh của bạn học này, bạn học này có vấn đề về tinh thần rất nặng, vì để tốt cho bạn ấy, cũng như tốt cho mọi người xung quanh, có b ệ n h thì phải đi chữa."
"Mong rằng bạn học sẽ sớm khỏi b ệ n h."
Hơn nữa, mẹ tôi nói nhiều "lời đ i ê n" như vậy, tất cả mọi người đều chắc chắn tinh thần của bà ta không ổn định.
Nhiếp Vọng Xuân đành phải gửi gắm mẹ tôi vào một b ệ n h v i ệ n tâm thần tốt nhất.
15,
Ngày hôm đó, khi điểm thi đại học được công bố, tôi đi đến b ệ n h v i ệ n t â m t h ầ n.
Mẹ tôi bị n h ố t trong một phòng riêng biệt.
Tứ chi của bà ta bị t r ó i cố định trên giường.
Hình xăm đầu sói màu đen trên cánh tay cũng bị mờ đi.
Bà ta gầy đi rất nhiều, trông tiều tụy hẳn ra.
Vừa thấy tôi xuất hiện, mắt bà lóe lên tia hung ác, nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hận, "Giang Hoan, mày là con súc sinh! Tao là mẹ ruột của mày đấy, sao mày dám vu khống tao bị b ệ n h t â m t h ầ n!"
"Bà đúng là một người đ i ê n." Tôi đi đến bên giường b ệ n h, cúi đầu nhìn bà.
Tôi đến gần hơn, ghé sát tai bà ta rồi nói tiếp, "Mẹ, kiếp trước sau khi mẹ ra tù, mẹ muốn bán lần đầu tiên của con, lúc đó mẹ có nghĩ đến ngày hôm nay không?"
Mẹ tôi rất đ ộ c á c, mắt bà ta lập tức đỏ ngầu.
Nếu không phải tôi ứng kịp, bà ta đã cắn vào tai tôi rồi, "Con súc sinh này! Tao là người đẻ ra mày, x ư ơ n g m á u của mày đều là do tao ban cho! Tao chỉ là bảo mày đi hầu hạ một thằng đàn ông mà thôi, có gì to tát đâu, thế mà mày dám trả thù tao như thế này à!?"
"Mày đợi đấy! Kiếp này, sau khi sinh mày ra, tao sẽ ném mày vào bồn cầu dìm c h ế t!"