Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỞ LẠI NĂM THÁNG BỐ TÔI LÀ HỌC SINH GIỎI - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-06-29 17:45:50
Lượt xem: 1,657

Tôi liếc nhìn camera.

 

Đây là b ệ n h v i ệ n t â m t h ầ n.

 

Trong phòng b ệ n h có lắp camera giám sát.

 

B á c s ĩ và y tá thi thoảng sẽ kiểm tra mẹ tôi qua camera.

 

Tôi cười nói, "Mẹ, bây giờ mẹ nói năng lộn xộn như người đ i ê n thế này, có lẽ cả đời này mẹ cũng không thể rời khỏi đây đâu."

 

"À, điểm thi của bố con được công bố rồi."

 

"Bố con là thủ khoa thành phố, đứng thứ ba của tỉnh, đội tuyển sinh của Thanh Bắc đã đến Phong Châu để mời bố con đến học rồi."

 

"Bố con nhận được học bổng một trăm nghìn tệ."

 

"Bố con còn được thưởng thêm một căn nhà rộng 145 mét vuông."

 

"Tương lai tươi sáng đang chờ đợi bố con ở phía trước."

 

"Loại người lưu manh như mẹ, cả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội được chạm được một ngón tay của bố con."

 

"Con và bố con giống nhau như đúc. Dù sau này ông ấy không lấy mẹ, nhưng vẫn sẽ sinh ra con mà thôi."

 

"Tao muốn g  i  ế  t mày! Tao phải g  i  ế  t mày!" Mẹ tôi đ i ê n cuồng hét lên, dây t r ó i gần như không giữ nổi bà nữa, nó kêu lên răng rắc.

 

"Hì hì." Tôi cười vui vẻ, tiếp tục nói, "Thứ tư tuần sau, con và bố con sẽ đi cùng chú Cố đến Mân Châu chơi. Chơi đủ rồi, bố con sẽ đưa con cùng đến Bắc Kinh để báo danh."

 

"Mẹ cứ yên tâm ở lại b ệ n h v i ệ n t â m t h ầ n này, chống mắt lên mà nhìn xem sau này bố con lên đến đỉnh cao cuộc đời như thế nào, có vợ đẹp con ngoan như thế nào."

 

"Haha."

 

Tôi cười lớn rồi bước ra khỏi phòng b ệ n h.

 

Tôi biết, với tính cách của mẹ tôi, chắc chắn bà ta không cam lòng để tôi và bố tôi rời khỏi Phong Châu, thoát khỏi tay bà ta.

 

16

Tôi, bố tôi và Cố Dương cùng đến Miên Châu.

 

Miên Châu chỉ là một thành phố nhỏ, ngoài núi ra thì cũng không có nơi nào đẹp đáng để tham quan.

 

Dù vậy, tôi vẫn lên kế hoạch cho chuyến đi này, đặt trước một nhà nghỉ gia đình.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Buổi tối, bố tôi tự tay vào bếp, nấu cho tôi món gà rang muối mà tôi thích nhất.

 

Không ngờ bố tôi còn trẻ mà tay nghề nấu ăn lại đỉnh của chóp đến vậy.

 

Món gà rang muối ông làm có hương vị giống y hệt kiếp trước.

 

Tôi ăn đến mức no căng bụng, không ngừng ợ hơi.

 

Bố bất lực vỗ lưng tôi, "Con gái ngốc, con muốn ăn thì lúc nào bố cũng có thể làm cho con được, cần gì phải ăn nhiều đến mức đấy?"

 

Tôi quay đầu cười với ông, "Con sợ sau này không có cơ hội ăn nữa."

 

Bố tôi cười một tiếng, rồi nói tiếp, "Sao lại không có cơ hội chứ? Bố sẽ dẫn con và bà nội con cùng đến Bắc Kinh."

 

Tôi cười cười, không nói gì thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-lai-nam-thang-bo-toi-la-hoc-sinh-gioi/chuong-7.html.]

 

Chú Cố Dương từ trong nhà bước ra, đưa cho tôi một chai sữa chua.

 

Sữa chua giúp tiêu hóa tốt.

 

Tôi cũng không khách sáo, cầm lấy uống luôn.

 

Chúng tôi đã nói chuyện với nhau, tôi nói tôi không có ý gì khác với chú, hai chúng tôi chỉ nên dừng lại ở mức chú cháu mà thôi.

 

Cố Dương chỉ nói một câu, "Em vẫn còn nhỏ, thời gian còn dài mà."

 

Nhưng tôi không có sau này nữa.

 

Đợi đến khi tôi giải quyết xong mẹ tôi và Nhiếp Vọng Xuân, có lẽ tôi sẽ biến mất.

 

Bố tôi thấy Cố Dương định ngồi xuống bên cạnh tôi, lập tức đạp một phát vào ghế của Cố Dương.

 

Bố tôi trừng mắt nhìn Cố Dương, "Tránh xa con gái tôi ra."

 

Cố Dương cũng không giận, cười hì hì dựng lại ghế rồi ngồi xuống, "Chú Giang, có phải chú đến thời kỳ mãn kinh rồi không? Sao lại nóng tính vậy chứ?"

 

Nghe Cố Dương vẫn gọi bố tôi là chú Giang, tôi cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Bố tôi trừng mắt nhìn chú ấy.

 

Chú tặc lưỡi một tiếng rồi nịnh bố tôi, "Chú Giang, chúng ta làm bạn cùng bàn suốt hai năm trời, thế mà đến giờ cháu mới biết chú không chỉ nấu ăn giỏi, mà kỹ năng dùng d.a.o còn rất điêu luyện đấy.”

 

"Lúc nấu ăn bị cúp điện một lúc, thế mà chú vẫn có thể thái hành, đ ậ p gừng, bóc vỏ tỏi, chú đúng là đỉnh của đỉnh nha."

 

Tôi lập tức tròn mắt nhìn bố tôi.

 

Tôi nhớ lại cái lần mẹ tôi đến tìm tôi, nói tôi là con của hai người họ.

 

Ông chưa bao giờ phủ nhận việc mẹ tôi là người trọng sinh và chuyện tôi là do họ sinh ra.

 

Chẳng lẽ bố tôi cũng được trọng sinh?

 

Bố tôi không nhìn tôi, chỉ quay sang lườm Cố Dương, "Hừ, nhà chúng tôi hoàn cảnh khó khăn. Từ nhỏ tôi đã học được skill này rồi."

 

"Muốn theo đuổi con gái tôi á, vậy thì đợi khi nào cậu học được skill thái rau củ trong bóng tối như tôi đi rồi nói tiếp."

 

Nhìn lại gương mặt trẻ trung của bố, tôi lại gạt bỏ nghi ngờ trong lòng.

 

Từ sau khi mất thị lực, ông trở nên rất lạnh lùng và điềm tĩnh, không thể vui vẻ hoạt bát như vừa nãy được.

 

17

Đêm khuya, tôi thay một bộ đồ ngủ.

 

Cố Dương đến gõ cửa phòng tôi.

 

Trên tay chú là một đĩa khoai tây đã thái thành sợi.

 

Mấy sợi khoai tây đều chằn chặn, mỏng như que diêm.

 

Tôi cảm thấy rất khó hiểu, "Chú Cố, ý chú là gì?"

 

Cố Dương xấu hổ sờ mũi, "Anh vừa mới thái xong, em xem đã đủ tiêu chuẩn làm người yêu em chưa?"

 

 

Loading...