Trời lạnh rồi, làm Giang thị phá sản thôi - 8
Cập nhật lúc: 2024-07-05 08:33:54
Lượt xem: 1,550
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Đương nhiên là vui vẻ, tôi lập tức có thể trở thành phú bà trên trăm tỷ.
“Đúng rồi, tôi có một niềm vui bất ngời muốn nói cho anh”
Tôi cảm động trước tấm lòng chân thành của Khương Thành, cũng không có ý giấu giếm anh ta nên đã nói chuyện tôi là người thừa kế tập đoàn Nam Cung cho anh ta biết.
"Cho nên, người nào đó đi làm mỗi ngày để kiểm tra công ty của mình?" Nghe vậy, Khương Thành khiếp sợ, phản ứng nhanh chóng: “Thì ra sau này anh đúng là nhờ em nuôi sao?”
Không nghĩ tới có một ngày tôi lại có thể ăn cơm mềm. Xem ra tôi thật đúng là phải cảm tạ Giang Thành, nếu không phải anh ta đổi ý, loại chuyện tốt này làm sao sẽ đến phiên tôi chứ.
“Nói đi cũng phải nói lại, sao lúc trước em lại coi trọng Giang Thành?”
“Khụ khụ khụ.” Tôi tay che miệng nhẹ nhàng ho vài tiếng, chột dạ quay đầu, không dám nói lời nào.
Cũng may Khương Thành không thật sự so đo với tôi: "Quên đi, ai kêu anh xuất hiện quá muộn chứ. Em chưa từng trải đời bị anh ta lừa cũng rất bình thường.”
“Anh nói ai chưa từng trải đời?” Tôi tức giận, giơ tay muốn đánh Khương Thành.
Anh đùa giỡn trốn tránh. Chung tôi ầm ĩ đánh nhau, chẳng bao lâu Khương Thành đặt tôi ở dưới thân mình.
Tôi bị ánh mắt nóng bỏng của Khương Thành làm nóng rực cả người, muốn cuộn tròn lại giấu mình, nhắm hai mắt lại.
"Vãn Vãn, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta..." Khương Thành áp sát vào tai tôi, khàn giọng ám chỉ.
Tôi bị giọng nói của anh làm cho mềm nhũn cả người, ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
19.
Một đêm xuân sắc vô biên.
Ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn, Khương Thành nghỉ phép hơn mười ngày. Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài. Sau khi trở về, tôi chính thức thừa kế tài sản của ông ngoại.
Để công bố sự tồn tại của tôi ra bên ngoài, Hàn Cẩn và quản gia tổ chức một bữa tiệc. Người không có thân phận và địa vị nhất định sẽ không nhận được thư mời. Trong vòng luẩn quẩn của Giang Thành, cũng chỉ có nhà anh ta nhận được thư.
Nhìn thấy tôi mặc lễ phục trị giá mấy chục triệu từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, ánh mắt khiếp sợ của mẹ Giang Thành như muốn lồi ra.
“Ninh Vãn?!”
Giang Thành khó tin gọi tên của tôi, còn chưa kịp tới gần, đã bị quản gia cho người ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi được Hàn Cẩn và Khương Thành giới thiệu, chào hỏi từng người bạn của ông ngoại khi còn sống.
Bọn họ ai cũng là cá mập khổng lồ trên thương trường, giơ tay nhấc chân oai phong một cõi, là những người mà ngày thường nhà họ Giang muốn nịnh bợ cũng không tìm được cách. Thế nhưng hiện tại tất cả bọn họ đều nịnh nọt tôi, gọi tôi là Nam Cung đại tiểu thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/troi-lanh-roi-lam-giang-thi-pha-san-thoi/8.html.]
**(cái này Hán hoá đó mà chuyển ngữ kiểu “cô Nam Cung” nghe hay lắm)**
……
Cả đêm, người của nhà họ Giang mấy lần muốn bắt chuyện cũng không có cơ hội, vất vả nhìn tôi kéo tay Khương Thành đi qua trước mặt bọn họ, Tổng giám đốc Giang vứt bỏ vẻ kiêu căng mấy ngày trước, mở miệng cười: "Tiểu Vãn, không nghĩ ra con lại là Nam Cung đại tiểu thư. Chuyện quan trọng như vậy, sao con không nói sớm một chút? Chú đã nói mà, con đồng ý ký thoả thuận trước hôn nhân như vậy làm sao lại có tâm cơ chứ. Đúng là một hiểu lầm lớn! Quả thật, lúc trước chú rất hài lòng về con. Ai mà ngờ Giang Thành lại u mê như vậy, đầu óc mê muội mới làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, vì một người phụ nữ như Kỷ Hân Hân mà tổn thương con.”
Nói xong, ông ta quay đầu tức giận nói với Giang Thành: "Anh thấy anh làm ra chuyện tốt như thế nào chưa? Đang yên đang lành lại vứt bỏ con bé, nhất định phải cưới cô nàng nghèo khó tâm cơ Kỷ Hân Hân? Còn không xin lỗi Nam Cung đại tiểu thư sao?”
Bà Giang cũng cười đầy oán giận: "Tiểu Vãn, con cũng thật là. Sao con không nói sớm con là Nam Cung tiểu thư chứ? Nếu con nói sớm một chút, con và Tiểu Thành môn đăng hộ đối thì sao có thể phát sinh chuyện như vậy?"
Về phần Giang Thành, không hổ là huyết thống của bọn họ, anh ta gấp gáp chất vấn: “Ninh Vãn, vậy là em vẫn luôn gạt anh! Vì sao em không nói em là người thừa kế của Nam Cung? Nếu ngay từ đầu em nói ra, anh sao có thể đối xử với em như vậy? Cũng sẽ không bị Kỷ Hân Hân lừa gạt.”
Hả? Xảy ra chuyện gì rồi? Chuyện gì? Cứ như ở trong lòng bọn họ Kỷ Hân Hân lập tức đã đắc tội lớn.
Tôi đang tò mò, chợt nghe thấy Giang Thành lộ ra biểu tình tình nguyện tha thứ cho tôi: “Nhưng không sao, Tiểu Vãn, anh và Kỷ Hân Hân đã ly hôn. Quả thực gần đây anh cũng mới biết được, thì ra người trong lòng anh chính là em. Cho nên anh không trách em đã lừa anh, chúng ta lại bên nhau có tốt hay không?"
“Đúng vậy, đúng vậy!” Bà Giang cũng kích động nói: “Không phải con vẫn thích Giang Thành sao? Nó đã ly hôn với Kỷ Hân Hân, hai đứa vẫn có thể ở bên nhau. Bây giờ, dì chắc chắn sẽ không ngăn cản các con nữa. Hơn nữa gia thế của con như vậy, dì tin con không có tâm cơ mơ tưởng tài sản của người khác, không cần phải ký thoả thuận trước hôn nhân!”
……
20.
Tôi bị mặt dày của ba người nhà họ Giang làm cho sợ ngây người. Khương Thành ở bên cạnh càng không vui: "Vãn Vãn là vợ tôi, trước mặt tôi lại cố ý đào chân tường, xem tôi là người c..hết sao? Xem ra lúc trước dạy dỗ các người chưa đủ.”
"Vậy xem ra chuyện gần đây Giang thị bị hủy bỏ hợp tác, khiến tài chính đứt dây đều là cậu làm?" Vẻ mặt của Tổng giám đốc Giang đầy oán giận.
“Đúng vậy.” Khương Thành không e dè thừa nhận.
“Cậu thật quá đáng! Dựa vào cái gì mà dám làm như vậy?” Tổng giám đốc Giang chỉ vào tôi kích động nói: "Cậu có biết lúc trước cô ấy yêu con trai tôi không? Làm như vậy không sợ cô ấy mất hứng sao?"
Giang Thành thất hồn lạc phách nói: “Tiểu Vãn, người em yêu rõ ràng là anh! Sao có thể kết hôn với anh ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Khương Thành trầm xuống, khóe miệng cũng rũ xuống. Sau đó không kiên nhẫn cho người đuổi toàn bộ người nhà họ Giang ra ngoài.
“Vãn Vãn, anh đuổi Giang Thành ra ngoài, em sẽ không luyến tiếc chứ?” Nhìn mấy người kia bị lôi ra ngoài ném xuống đất chật vật bò dậy, Khương Thành quay đầu cẩn thận dò xét biểu tình của tôi, thấp thỏm hỏi.
“Không hề. Em thích thú còn không kịp. Đúng rồi, anh đã làm chuyện gì?” Kéo tay Khương Thành, tôi thuận miệng hỏi.
Thấy tôi cũng không thèm để ý, thần sắc Khương Thành thả lỏng vài phần, hừ nhẹ một tiếng giải thích: "Người anh nâng niu trong lòng bàn tay bị bọn họ khi dễ như vậy, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua. Lúc trước nhà họ Giang có hợp tác với công ty của tập đoàn, nên dạy cho họ cho mấy bài học.”
“Vậy Kỷ Hân Hân thì sao?”