Trời lạnh rồi, làm Giang thị phá sản thôi - 9 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-05 08:38:23
Lượt xem: 1,556
“Kỷ Hân Hân và anh không liên quan gì. Là nhà họ Giang không có mấy đơn đặt hàng, vốn đã có chút đứt đoạn. Cô ta vì ôm lấy thân phận đại tiểu thư hào môn của mình mà cuỗm đi một phần tiền mặt cuối cùng của nhà họ Giang mang về cho nhà họ Kỷ, hiện tại nhà họ Giang đã gần như đã bước vào giai đoạn phá sản, đương nhiên sẽ rất hận cô ta. Nhưng em yên tâm, nhà họ Kỷ chính là cái động không đáy, cho dù có khoản tiền kia cũng không vực dậy nổi.”
“Làm tốt lắm.” Tôi không phải là Đức Mẹ.
Vốn định chờ sau khi tiếp nhận công ty sẽ dạy dỗ những người này, không ngờ Khương Thành đã sớm ra tay làm điều tôi muốn, không khỏi thích thú mở cờ trong bụng, tôi lập tức hôn anh một cái.
Khương Thành bị tôi dỗ rất vui vẻ, khóe miệng vốn bị người nhà họ Giang cho ăn chút ăn vị mặn mà kéo xuống nhất thời giương lên.
Sau đó tôi đã bị Khương Thành mạnh mẽ hôn thật lâu, cho đến khi miệng sưng lên mới buông ra.
“Em đã thích thú như vậy, anh sẽ cố gắng làm cho tất cả những người từng khi dễ em đều quỳ trước mặt em mà xin lỗi.”
……
Một tuần nữa, lại có tin thêm mấy ông lớn phá sản, không ai trong số họ là người không chế nhạo tôi lúc trước. Ví dụ như Dương gia.
Ngay sau đó người nhà họ Giang cũng mặt xám mày tro xuất hiện ở trước mặt tôi: "Tiểu Vãn, lúc trước chúng tôi có lỗi với cô, tôi bảo bọn họ quỳ xuống xin lỗi cô, cô bảo Khương Thành giơ cao đánh khẽ một chút được không?"
Ông ta nói xong, quay đầu ép mẹ con Giang Thành xin lỗi tôi. Bà Giang không tình không nguyện: "Nói thế nào đi nữa, tôi cũng là người lớn. Người lớn sao lại xin lỗi chứ?”
Giang Thành thì hoàn toàn mất đi khí thế ngày xưa, ánh mắt tan rã chằm chằm nhìn về phía xa xăm. Dáng vẻ của cả hai mẹ con họ không phối hợp, khiến Tổng giám đốc Giang cực kỳ bất đắc dĩ. Bọn họ giằng co trong chốc lát, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian, bật cười nói: “Không cần, không có thành ý, xin lỗi nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Mẹ Giang Thành cho rằng tôi không so đo với họ, nghe vậy nhất thời mừng rỡ, sợ tôi hối hận, liền nhanh chóng kéo hai cha con Giang Thành rời khỏi nơi này.
Duy chỉ có Tinh Giang, người từng đến trung tâm mua sắm, biết tôi không muốn tha thứ nên thở dài, quay lưng rời đi.
……
Tôi nhìn bóng lưng bọn họ, lấy điện thoại ra gọi cho Khương Thành.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Trời lạnh rồi, cho nhà họ Giang phá sản đi.
“Ông xã, em không muốn nhìn thấy người nhà họ Giang xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Được, tất cả đều nghe theo bà xã.” Khương Thành cười đáp lại.”
Một thời gian sau, khi tôi mua đồ xong lái xe ra khỏi trung tâm thương mại, đã nhìn thấy bà Giang làm công nhân vệ sinh môi trường đang quét đường, không còn dáng vẻ từng sống an nhàn sung sướng cao cao tại thượng trước mặt tôi, bà ta so với lúc trước trông tang thương hơn không ít, hiện đang khom lưng quét rác, nhỏ giọng nhắc nhở người qua đường không nên tùy tiện ném rác, ai ngờ bị đối phương mắng một trận: "Bà là một người quét rác, làm công ăn lương thì phải bảo vệ môi trường, người hạ đẳng như bà mà cũng dám nói chuyện với bố mày sao? Chán sống rồi hả?
“Có biết bố mày là ai không? Có tin lát nữa bố mày gọi điện khiếu nại bà không? Còn nữa, cách xa bố mày một chút! Quần áo này của bố mày mua mấy chục ngàn, nhỡ làm bẩn, bồi thường nổi không? Còn không mau cút xa một chút!”
[Cái này chê nha ba, matday]
……
Bà Giang bị mắng đến đỏ mặt, lại khúm núm không dám cãi lại, ngẩng đầu nhìn thấy tôi ngồi trong xe, bà ta sửng sốt, lập tức dừng quét rác đuổi theo: “Nam Cung đại tiểu thư! Lúc trước là nhà họ Giang chúng tôi không đúng, cầu xin cô tha thứ! Chúng tôi đã học được bài học lớn rồi! Chồng tôi đã lớn tuổi không tìm được việc làm, còn Giang Thành, hiện tại nó không chịu đi ra ngoài làm việc, mỗi ngày đều ở trong phòng trọ uống rượu. Say rồi thì toàn nhắc tên cô! Bây giờ cả gia đình sống dựa vào việc quét rác của tôi.
“Lúc trước là lỗi của chúng tôi, không nên chà đạp cô như vậy, lại càng không nên huỷ hôn trước mặt nhiều người như vậy, khiến cô trở thành trò cười. Cô đại nhân đại lượng, hãy tha thứ cho chúng tôi, tha cho chúng tôi được không? Tôi cầu xin cô, tôi dập đầu cầu xin cô!"
Nói xong, bà ta định quỳ xuống. Tuy nhiên, tôi không muốn giao tiếp nhiều với bà ta nên cho xe chậm rãi đi qua, cũng chỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu: “Sau khi nhà các người phá sản, tôi không nhằm vào các người nữa.”
Nhà họ Giang túng quẫn như vậy có lẽ đơn giản là vì Tổng giám đốc Giang cả đời làm tổng giám đốc nên không chịu ra mặt đi làm một người làm công bình thường. Các công ty bên ngoài đâu có thiếu nhân tài, việc gì phải mời một người như ông ta tới khoa tay múa chân.
Còn Giang Thành chính là ăn không ngồi rồi bao nhiêu năm, đếch làm được con moẹ gì cả, càng không bàn đến cuộc sống ăn sung mặc sướng nhiều năm như vậy, làm sao anh ta có thể tiếp nhận hiện thực hôm nay?
Cho nên mới tự gây mê mình trong men rượu, tôi không ngạc nhiên chút nào.
Tuy nhiên, tôi hơi ngạc nhiên khi mẹ Giang Thành, người vốn kiêu ngạo và phàm tục nhất lại sẵn sàng buông thân phận tìm kế mưu sinh, không khỏi đánh giá cao bà ta vài phần. Nhưng cũng không quan trọng, tôi chỉ thổn thức một chút rồi rất nhanh chóng bỏ mọi chuyện ra phía sau.
……
Sau khi Khương Thành ở bên nhau mấy tháng, tôi bắt đầu chuẩn bị ra nước ngoài học MBA. Không lâu sau, tôi nhận được lời đề nghị, tôi tạm thời quyết định giao công ty cho Khương Thành quản lý.
Khương Thành không phản đối điều này, chỉ nhìn tôi thu dọn hành lý, có chút buồn bã: "Ban ngày anh mệt c..hết mệt sống làm công cho em, buổi tối em lại muốn để anh một mình trong căn phòng trống. Nam Cung Vãn, em không có lương tâm.”
Nghe vậy, tôi vội vàng buông đồ trong tay xuống, đi tới ôm lấy Khương Thành, hôn lên cằm anh lấy lòng nói: "Ông xã vất vả quá! Hay là thế này đi, nếu có ngày nghỉ, nhất định em sẽ quay về với anh. Nếu có thời gian, anh cũng có thể qua tìm em. Chỉ vài năm, rất nhanh thôi.”
Đêm đó, tôi cuồng nhiệt lấy lòng anh, mới làm cho anh hài lòng gật đầu: “Vậy anh chờ em trở về.”
Nhưng rồi, cuối cùng không đợi được. Bởi vì chỉ hai tháng sau khi ra nước ngoài, tôi phát hiện mình có thai. Tính toán thời gian, chính là buổi tối cuồng nhiệt trước khi lên đường kia.
Vì thế, người nào đó chẳng những không đợi được tôi trở về, còn sợ tôi đang mang thai lại ở nước ngoài không quen, thỉnh thoảng bay qua, ngọt ngọt ngào ngào kể lể chuyện bay đi bay về quá khốn khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/troi-lanh-roi-lam-giang-thi-pha-san-thoi/9-end.html.]
Ha ha ha.
(--END--)
[Bản edit này thuộc về team Nhân Trí page, đăng tại fanpage Nhân trí page và Monkeyd]
-----
Để vũ nhục trưởng nam nhà Hầu gia nghèo túng, hoàng đế đã chỉ hôn với ta, chủ quầy thịt heo ở quán thịt ven đường cho hắn.
Hắn ngoan ngoãn chấp nhận, không có chút oán hận.
Ta chân thành tâm sự với hắn trong đêm tân hôn: "Tiểu Hầu gia, ta chỉ là một kẻ quê mùa. Vì cái đầu của hai chúng ta, ngươi cố chịu đựng ba năm. Ba năm sau chúng ta đường ai nấy đi được không?"
Chỉ thấy tiểu Hầu gia khẽ cắn môi bóp mặt ta: "Làm sao vậy phu nhân, lúc này mới vừa thành thân mà nàng đã muốn hòa ly rồi ư?"
1
Ta là chủ quầy thịt heo lớn nhất chợ Trường An, tự xưng là Thịt heo Tây Thi.
Sau khi phụ mẫu qua đời để lại quầy thịt này cho ta, ta vĩnh viễn không quên được di ngôn của phụ thân lúc ngọn đèn sắp tắt:
"Thịt heo Phương thị chúng ta từ trấn Thanh Thủy đến thành Trường An này, con đừng quên cội nguồn. Sau này nhất định phải tìm một đấng trượng phu thân thể cường tráng đối tốt với con, đem thịt heo Phương thị chúng ta phát triển mạnh hơn nữa!"
Nói xong phụ thân ta liền trút hơi thở cuối cùng.
Vì thế từ đó đến giờ, ta vẫn luôn tìm kiếm một nam tử cường tráng và có nguyện ý phát triển thịt heo Phương thị.
Nhưng bọn họ hoặc không thích việc làm ăn mất mặt này, thì cũng là sợ ta quen hàng ngày chặt thịt, ngày nào đó khó chịu sẽ chặt bọn hắn.
Ta nhìn vào cơ bắp của mình, ừm, nó đáng sợ như vậy sao?
Cho đến một ngày, một ông lão ăn nói nhỏ nhẹ đứng trước quầy thịt heo của ta:
"Còn không mau quỳ xuống!"
Tôi vội quỳ xuống dập đầu.
Ông lão tiếp tục kéo dài cổ giọng hét lên: “Phụng Thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Ở thành Trường An có một nữ tử hiền lương thục đức, dịu dàng đoan trang, tên là Phương Đào, trẫm hứa gả nàng cho con trai trưởng Thẩm hầu Thẩm thị Tử Chu. Khâm thử!”.
Đầu óc ta trống rỗng, nhưng vẫn dựa vào bản năng dập đầu cảm tạ: “Dân nữ tạ chủ Long Ân, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hiền lương thục đức? Dịu dàng đoan trang? Đúng là tìm không ra một chữ có liên quan đến ta.
2
Nghĩ đến thánh chỉ vàng rực kia, con d.a.o dưới tay ta không khỏi chặt mạnh hơn.
Tiểu hài tử chải hai b.í.m tóc sừng dê run rẩy: “Phương tỷ tỷ, mẫu thân ta muốn thịt thăn, không phải muốn thịt băm.”
Ta vội vàng cười bù: “Thật ngại quá tiểu đệ đệ, ta lại cắt cho đệ một miếng thịt khác.”
Nhớ lại những tin tức ta đã nghe những ngày này. Từ lời đồn trong thành Trường An, ta chắp nối ra chân tướng:
Nhà của Thẩm lão Hầu gia bởi vì tham ô, bị tịch thu, lão Hầu gia cũng bị lưu đày đến vùng đất hoang dã.
Nhưng Hoàng Thượng vì thể hiện tình cảm của mình đối với nguyên lão khai quốc, chỉ hôn con trai trưởng của lão Hầu gia, cũng là đứa con trai độc nhất ở lại thành Trường An với ta.
Ồ, vai trò của ta trong câu chuyện này chính là vũ nhục tiểu Hầu gia đây mà.
3
Ngày đại hỷ đến rất nhanh, hết thảy đều do di di nương của Hoàng thượng an bài lo liệu.
Mấy cung nữ hầu hạ ta vẽ lông mày và mắt, áo cưới và khăn đội đầu này đều là hàng thượng hạng.
Chỉ tiếc rằng tân nương là một chủ quầy thịt như ta, thật phí phạm.
Đám cưới không lớn, tất cả những người đến dự đều là hàng xóm láng giềng của ta.
Phía Thẩm tiểu Hầu gia bên kia ngược lại không có ai đến, đều tránh như tránh rắn rết.
Ta ngồi bên giường, siết chặt váy cưới đầy lo lắng.
Đọc full KHÔNG THỂ CHẠM VÀO đã đăng tại Monkeyd