Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trong Nhà Có Cây Bút Tiên - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-06-06 19:37:25
Lượt xem: 755

Thế là tôi yên tâm rồi.

“Đi, dẫn anh đi xem mắt với mẹ tôi!”

Kết quả lại tới lượt Bút Tiên khẩn trương.

“Tôi… tôi mặc thế này có được không?”

“Được, với cái mặt này của anh, dù có mang bao tải cũng chả sao hết nha.”

“Vậy lúc đó tôi nên giới thiệu thế nào?”

“Chỉ cần nói anh kinh doanh, vợ mất rồi, muốn tìm một nửa khác.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Ổn không trời…”

“Có gì mà không ổn chứ? Mẹ tôi cũng góa chồng, hai người đều thiếu một nửa, đây chính là định mệnh trời ban…”

Kết quả, vừa về tới nhà, lại không thấy mẹ tôi.

Tôi gọi cho bà, nhưng bà lại nói hôm nay phải tăng ca, không thể về nhà được.

Mẹ tôi tham gia nghiên cứu khoa học, gần như toàn bộ thời gian trong năm đều ngâm mình trong viện nghiên cứu. Dường như trên đời không có chuyện gì khiến bà có hứng thú như những thí nghiệm khoa học.

À, gần đây thì thêm sở thích ép tôi đi xem mắt.

Bút Tiên nói: “Nếu mà mẹ cô đã bận như vậy hay là thôi đi?”

Vậy sao mà được!

Hôm nay tôi phải để bà cảm nhận được nỗi khổ của tôi!

Hãy run sợ đi, mẹ của con!

"Thưa bà Cao Chỉ, con cho mẹ lời khuyên cuối cùng, nếu hôm nay mẹ không trở về, con sẽ dở luôn ngôi nhà này…"

"Tút tút tút…" Mẹ tôi trực tiếp ngắt điện thoại của tôi!

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, nhưng Bút Tiên trông như đang thở phào nhẹ nhõm.

Là trời!

Không ngờ cây Bút Tiên này lại là mắc chứng ngại giao tiếp xã hội.

Thái độ không để tâm của bà Cao Chỉ khiến tôi tức giận đến mức… Thấy hơi đói bụng.

Nên tôi quyết định ăn no rồi tính tiếp.

"Anh có đang muốn ăn gì không?" Tôi thuận miệng hỏi Bút Tiên.

Nghe được lời này, ánh mắt Bút Tiên đột nhiên vụt sáng: "Cô định nấu cơm?"

Tôi cười hehe: "Đúng!"

Chỉ thấy tôi mở app gọi đồ ăn nhanh ra, đặt hai phần gà rán.

Sau đó rắc bột ớt và bột thì là lên gà rán.

Cuối cùng, miếng gà rán được bày ra đĩa.

Bút Tiên sốc nặng trước tài năng nấu nướng của tôi, anh không tin vào mắt mình nói: "Đây chính là đồ ăn cô nấu?"

"Đúng rồi." Tôi gật đầu như đương nhiên: "Còn có vị mận ngọt, vị thì là, vị cay. Bổn cô nương có nhiều tài lắm!"

Nhưng tôi đã khoe khoang quá sớm. Món gà chiên hôm nay chiên quá kỹ, lớp da giòn có vị cháy khét, còn dính răng.

Bút Tiên nhìn tôi, cuối cùng bất lực thở dài.

"Thôi để tôi nấu đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-nha-co-cay-but-tien/chuong-2.html.]

Tôi nghe xong thì hai mắt sáng rực, miếng gà rán trong tay không còn thơm nữa.

"Được quá ấy chứ! Tôi muốn ăn gà nướng sốt cay, lòng xào giấm, canh măng chua, súp thịt viên quế hoa!"

Giọng điệu gọi món ngang ngược của tôi đột dừng lại ngay sau khi anh ấy mở ra tủ lạnh trống không.

Tủ lạnh sạch sẽ tới mức ngay cả lũ chuột mò tới cũng phải kêu khóc.

Bút Tiên không khỏi lắc đầu: "Mẹ cô thật đúng là vẫn như xưa, không thay đổi chút nào…"

Tôi bắt lỗi lời nói của anh ấy.

"Anh không biết mẹ tôi, làm sao biết bà ấy trước nay vẫn luôn như vậy?"

Bút Tiên hơi dừng một chút, quay đầu nhìn tôi: "Cố Vãn Vãn, lần đầu cô triệu hồi tôi, không phải để tôi nấu cơm cho cô ăn sao? Tôi còn quen thuộc tủ lạnh nhà cô hơn cả cô…"

Giọng điệu của anh ấy mang theo sự bất bình cực độ, giống như phải chịu dày vò ép buộc.

Tôi vội huýt sáo, vờ như không nghe thấy.

Cuối cùng Bút Tiên dùng số trứng còn lại trong tủ lạnh để làm cơm rang trứng cho tôi.

Mùi thơm chợt làm tôi nhớ lại tuổi thơ.

Lần đầu gặp Bút Tiên, tôi chỉ mới 7 tuổi.

Bà Cao Chỉ tăng ca tới tận nửa đêm. Tôi vừa đói vừa cô đơn, muốn tìm một người bầu bạn.

Dù đó là ma cũng được.

Khi mà Bút Tiên xuất hiện, tôi sợ tới mức ngã nhào ra đất khóc inh ỏi.

Bút Tiên bị tiếng khóc của tôi làm cho bối rối, phải mất một lúc lâu mới dỗ được tôi nín khóc. Nhưng vừa ngừng khóc, bụng tôi lại réo lên, tôi lại òa khóc lên vì đói.

Bút Tiên chỉ có thể cầm xẻng lên, nấu một bàn đồ ăn cho tôi.

Tay nghề ấy qua bao năm tháng trôi vẫn không hề suy giảm.

Tôi còn định khen anh ấy vài lời thì nghe DVD đang phát "Ái Tình Điểu" và "Vạn Thủy Thiên Sơn Đều Là Tình" trong lúc anh ấy đang rang cơm, anh ấy còn vừa ngâm nga vừa vụng về nhún nhảy.

Nhìn cái điệu này…

Trông giống như một vị Bút Tiên đã có tuổi vậy

Nấu xong, Bút Tiên bắt đầu lau bàn quét nhà.

Sau khi tôi ăn xong, anh ấy cũng ngoan ngoãn nhận lấy bát đĩa đem đi rửa.

Tôi chẳng hề phải bận tâm bất kì điều gì.

Đây là Bút Tiên gì chứ? Rõ ràng là Nàng Tiên Ốc!

Tôi nằm trên ghế sofa, tận hưởng cảm giác được phục vụ, thầm nghĩ nếu như bà Cao Chỉ mà nhìn thấy anh ấy thì nhất định cũng sẽ hài lòng.

Trông thì đẹp trai, lại còn hiểu chuyện, đã vậy còn đảm đang việc nhà. Tôi chỉ muốn giữ anh ấy mãi bên cạnh.

Vậy mà lại nghe được giọng của anh ấy lại đột ngột truyền tới: "Vừa ăn xong thì đi lại một chút đi. Ngồi yên một chỗ không tốt cho thân thể."

Tôi: Được!

Ông chú này cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi càm ràm.

Nhưng tôi lại chịu những lời nói nhẹ nhàng, thế là tôi chỉ đành cầm chìa khóa lên, đưa ông chú Bút Tiên xuống lầu đi dạo.

Ai ngờ vừa mới ra khỏi nhà đã đụng phải dì Trương hàng xóm.

"Đây không phải Vãn Vãn sao, về nhà thăm mẹ hả con?"

"Vâng ạ, trùng hợp quá dì Trương."

 

Loading...